20 giờ 40 phút ngày 07 tháng 01 năm 2016.
Đã tám năm trôi qua từ ngày Niết Bàn
xuất hiện, và giờ đây, dường như mọi người đã quên hẳn về nó, trừ
những con người mang một sức mạnh siêu nhiên như tôi.
Những người bạn học của tôi giờ đã đi
theo con đường của họ, song hàng năm chúng tôi vẫn cùng nhau quay về ôn
lại những kỷ niệm xưa. Naomi giờ đã thành một y tá, Satoshi thì tiếp
tục kinh doanh ở suối nước nóng tại nhà anh cùng với đứa em gái tên
Yuka của mình. Ayumi và Yoshiki, cả hai người họ vẫn sống, song sự
tồn tại của họ đã bị bào mòn như một hòn sỏi ven sông, sống một
cuộc đời thầm lặng. Aiko thay thế chị mình, Kuon, cũng là giáo viên
chủ nhiệm cũ của tôi, làm CEO trong tập đoàn Perfect Life Promotions,
sau khi cô hi sinh khi phong ấn Sephirot thứ 7, Sephirot của Tri Thức.
Magari có vẻ như cũng chuyển sang lập một công ty thám tử tư nhân
chuyên về ESP sau khi rời bỏ tổ chức mang tên Ngôi Mộ Martubas.
Linh hồn hai người bạn tôi đã rời khỏi
tôi, song họ có siêu thoát hay không thì tôi không rõ, nhưng dạo gần
đây, với những hiện tượng quái lạ xảy ra xung quanh tôi khiến tôi cho
rằng họ vẫn chưa muốn rời bỏ trần gian.
À quên, họ liên lạc với tôi thông qua bảng
cầu cơ hồi tối qua kia mà. Phát nản với hai tên này... Muốn đi theo
thì nói một tiếng đi, bày đặt ẩn hình rồi phá...
Tôi không có vai trò gì đáng kể trong
chuỗi ngày đó. Tôi chỉ là một đứa học sinh trao đổi đến từ Moskva
cố gắng truy tìm nguồn gốc của câu chuyện, của cái lời nguyền từng
cướp lấy mạng sống hai người bạn thân, và đe doạ tôi từng giây từng
phút. Nhưng tình cờ, tôi trở thành một con chốt, trong cái trò chơi
sinh tử đó.
Những tháng ngày đó đúng là đen tối,
nhưng vẫn có những tia sáng le lói soi đường.
Hiện tại thì tôi đã tốt nghiệp đại học
chuyên ngành phân tâm học. Tôi từng là giảng viên, song sau khi người
bạn của tôi, Nikolai Kalashnikov, mất tích trong một chuyến đi nghiên
cứu ở Nhật, tôi thôi việc và truy tìm tung tích của anh ta. Và mới
cuối năm qua thôi, tôi phải cãi lộn với Aiko và Magari chỉ để họ đừng
có nhúng tay vào việc làm của mình.
Và giờ đây, tôi đang bước dọc trên con phố
ở Kyoto, mò mẫm quán cà phê nơi tôi hẹn một người khách. Nhưng thật
sự, tôi chẳng biết đường, mà giờ hẹn đã gần kề.
“Đành vậy, bắt taxi đi cho nhanh...” – Tôi
chán nản thở dài.
Chừng năm phút sau, tôi đã ngồi trên xe,
ngắm nhìn cái thành phố hiện đại dưới ánh đèn neon lấp lánh khắp
nơi. Đẹp thật đấy, nhưng tôi vẫn thích Moskva hơn.
“Anh là người ngoại quốc à?” – Anh tài
xế taxi lên tiếng hỏi.
“Phải, tôi từ Nga đến.” – Tôi đáp. Gặp
được một người tài xế niềm nở như vầy cũng vui.
“À!” – Anh ta khẽ gật. – “Anh đến đây là
đi du lịch à? Và anh nói tiếng Nhật khá chuẩn đấy, anh học lâu rồi
à?”
“Không hẳn, tôi đến đây điều tra vụ mất
tích của một người bạn.” – Tôi đáp. – “Anh biết đấy, vụ mất tích
hồi tháng 9 năm ngoái. Và đúng, tôi học tiếng Nhật cũng lâu rồi, và
có một năm qua đây với tư cách học sinh trao đổi.”
“Tôi nhớ rồi.” –Anh ta thở dài. – “Cảnh
sát đã truy tìm hết ngọn núi đó mà vẫn không thấy tung tích... họ
cho rằng anh ấy đã...”
“Không sao đâu, tôi tin hắn ta còn sống.” –
Tôi cắt lời. - “Tin tôi đi, tay này tuy trẻ nhưng cũng thuộc dạng cứng
đấy.”
“Tôi cũng mong thế.” – Người tài xế đáp.
– “Mà anh có quan hệ gì với anh ta à?”
“Bạn cùng trường đại học ấy. Bọn tôi
tốt nghiệp cùng năm. Sau đó thì cả hai cũng thư từ qua lại, ít nhất
cho đến khi ổng mất tích.” – Tôi trả lời.
Cả hai chúng tôi trò chuyện trên khắp
chuyến đường, chủ yếu về vụ mất tích nọ. Tôi khá mến cái tính
niềm nở của anh ta. Gặp được một người như vậy ở đây khá hiếm.
Mười lăm phút sau, tôi đến quán cà phê đã
hẹn. Sau khi trả tiền và chào tạm biệt người tài xế, tôi chầm chậm
bước vào, mắt lia qua chiếc điện thoại Yota của mình.
“Vừa kịp hẹn.” – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi biết người Nhật họ rất nề nếp, nên việc trễ hẹn sẽ dễ làm họ
khó chịu. – “Nhưng giờ biết cách nào tìm ra cô ấy chứ?”
Một cô gái trẻ tuổi bước ngang trước mặt
tôi. Cô mặc một bộ áo váy màu tím, với chiếc sơ mi trắng dài tay,
đầu đội một chiếc mũ lớn che đi mái tóc nâu bồng bềnh như mây trời.
Nhưng con mắt trái của tôi cho thấy một
cái gì đó cao siêu hơn nữa. Ẩn trong thân hình nhỏ bé của cô gái đó
là một sức mạnh to lớn. Người cô phát ra một hào quang màu tím
huyền ảo, trái ngược với màu đỏ trên người tôi.
Có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy ở tôi một
cái gì đó, nên đã quay lại nhìn. Đôi mắt nâu mở to tròn ẩn chứa một
cái gì bí ẩn, như một thế giới huyền bí đang ẩn đằng sau đôi mắt
ấy.
“Xin lỗi, cô có phải là Usami Sumireko
không?”
Tôi thật sự không biết vì sao tôi lại hỏi
như vậy, nhưng trực giác của tôi cứ thôi thúc. Nếu giờ cô ta trả lời
không thì sao? Cái này hơi bị quê.
“Phải, tôi là Usami Sumireko.” – Cô ta trả
lời. Tôi thở phào nhẹ nhõm. – “Vạy anh chắc là Ivan Kuru... Kuru...”
“Phải, tôi là Ivan Krushchyov.” – Tôi mỉm
cười đáp. – “Nhưng cứ gọi tôi là Vanya cho gọn.”
“Chào buổi tối, Vanya.” – Sumireko mỉm
cười nhìn tôi. – “Hân hạnh được gặp anh.”
“Tôi cũng vậy.”
Sau đó, cả hai chúng tôi bước vào trong
quán. Quán cà phê khá nhỏ, nhưng bố cục rất tuyệt. Chúng tôi chọn
cho mình chiếc bàn nằm khuất trong góc. Dù sao, tôi cũng không muốn ai
nghe câu chuyện của mình.
“Quý khách dùng gì ạ?” – Người bồi bàn
hỏi chúng tôi.
“Một Chocolate đá.” – Tôi trả lời.
“Cappuccino đá.” – Sumireko tiếp lời.
“Dạ vâng ạ, xin quý khách chờ trong giây
lát.” – Nói rồi, chị ấy quay đi.
Chờ lúc người bồi bàn đi xa, Sumireko quay
sang nhìn tôi, hỏi:
“Có phải anh đang đi
tìm tung tích của anh người Nga ấy đúng không?”
“Phải, và tôi cần
biết mọi thông tin để tìm hiểu.” – Tôi trả lời. – “Tôi có đọc qua blog
của cô, và khá thích những gì cô viết trong đấy, nên tôi quyết định
liên lạc và tìm hiểu.”
“Anh không cho rằng
đó chỉ là trí tưởng tượng của một đứa chuunibyou sao?” – Sumireko mỉm
cười chất vấn.
“Nói thật, tôi đã
thấy, đã trải qua quá nhiều để biết rằng những gì cô viết không đơn
thuần là chỉ sản phẩm của trí tưởng tượng.” – Tôi thẳng thừng đáp.
Sumireko nhìn tôi,
ánh mắt như đang dò xét. Tôi cũng không ngại ngần gì phải tránh ánh
mắt đó cả, nhất là khi tôi cần niềm tin của cô ta.
“Có phải anh là
một ESP-er hay cái gì tương tự không?” – Sumireko nhìn vào mắt tôi.
“Không hẳn là
ESP-er, nhưng đúng là tôi có một vài năng lực siêu nhiên.” – Tôi đưa bàn
tay phải của mình lên phía trước, tạo một làn khói đen nhỏ bao phủ.
Sau đó điều khiển chúng thành những con người tí hon nhảy múa, trước
khi thu lại năng lực.
“Khá tuyệt đấy, có
vẻ tôi có thể tin tưởng anh.” – Ánh mắt Sumireko sáng bừng lên. Có vẻ
tôi đã thành công rồi.
“Vậy cô có thể cho
tôi biết thông tin về anh ta được không?”
“Được thôi.” –
Sumireko mỉm cười. – “Anh ta vẫn còn sống, khoẻ là đằng khác, và tôi
mới gặp anh ấy hôm qua.”
“Sao cơ?” – Tôi ngạc
nhiên. – “Cô gặp anh ta ở đâu.”
“Chuyện dài dòng
lắm, nhưng nếu anh muốn hiểu thì tôi sẽ kể đầu đuôi cho anh về cách
tôi gặp anh ấy.” – Sumireko nhìn tôi, tay với lấy ly cappuccino hớp lấy
một ngụm.
“Chuyện này... tôi
không chắc lắm.” – Tôi nhìn Sumireko, mặt tỏ vẻ lo ngại. Tôi không biết
tôi có nên đào quá sâu vào chuyện riêng tư của cô ấy không? Nhưng tôi
vẫn muốn biết. – “Nhưng tôi cần mọi thông tin, và vì cô cũng là ESP,
nên chắc tôi có thể cần biết một chút về quá khứ của cô đấy, và
những gì cô biết về anh ta.”
“Được thôi” –
Sumireko nhìn tôi, mỉm cười. –“Mọi thứ bắt đầu rất lâu rồi, từ khi
tôi nhận thấy mình có năng lực ESP này.”
___________________________________________________
Năm ấy, tôi mới lớp
8.
Tôi sinh ra trong một
gia đình danh giá, nên ba mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi. Ngoài
giờ học trên lớp, tôi còn phải học thêm, học các môn năng khiếu như
piano, như violin, đủ cả, mặc những lời phàn nàn của tôi. Ngày qua
tháng lại, tôi sống khép kín, chẳng ai bầu bạn, trừ chú gấu trúc
nhồi bông ở nhà.
Tôi ngày đêm lết từ
trường, rồi qua các lớp học thêm, rồi sang các lớp nhạc, để rồi ngủ
mê mệt trong khoảng thời gian ít ỏi còn sót trong ngày. Những ngày
lễ, dù muốn được dạo chơi, nhưng tôi luôn bị từ chối.
Ngày hôm ấy, trên
đường từ trường về nhà, thì chiếc xe hơi chở tôi gặp tai nạn. Người
tài xế chở tôi may mắn không bị thương nặng, nhưng tôi thì không được
như vậy. Tôi vào bệnh viện lúc thập tử nhất sinh, toàn thân như tê
liệt, không đau đớn, không cảm nhận được gì. Tôi nghe thấy rõ tiếng
khóc của cha, của mẹ, nhưng liệu họ có khóc cho tôi, hay chỉ vì
những kỳ vọng của họ có thể tan biến. Nhưng với bậc phụ huynh, tôi
nghĩ họ sẽ khóc cho con mình.
Lúc ấy, tôi bị
chấn thương vùng đầu khá nặng, buộc phải phẫu thuật để cắt bỏ tụ
máu động trong đầu, tránh các tai biến. Cuộc phẫu thuật thành công,
không có biến chứng, song cũng làm tôi mất trắng năm học ấy trong
bệnh viện. Nhưng, dù biết rằng nghĩ như vậy là không đúng, nhưng
khoảng thời gian đó tôi mới biết thế nào là nghỉ ngơi.
Và chính trong
khoảng thời gian này, tôi tìm ra năng lực ESP. Có vẻ sang chấn từ vụ
tai nạn đã khiến tôi có được sức mạnh này. Tôi giấu nó, và cố gắng
thuần thục, khống chế nó. Cũng trong khoảng thời gian này, tôi mới
hoài nghi rằng những câu chuyện cổ tích tôi thường nghe không chỉ là
hư cấu từ trí tưởng tượng của con người, mà là những sự việc ít
nhiều xảy ra trong quá khứ được lưu truyền.
Sau khi xuất viện,
tôi lao vào tìm hiểu những câu chuyện thần thoại kia, và từ từ tin
tưởng, đắm chìm trong nó. Ai cũng cho tôi là một kẻ lập dị, một con
điên bị chuunibyou. Nhưng có ai đã thấy được những gì tôi có thể làm.
Tôi có thể hất tung chiếc nắp cống nặng trịch và ném nó như chơi.
Tôi có thể kéo đổ cột đèn đường nếu tôi muốn. Và hơn hết, tôi có
thể bay lượn trong không trung, dù ở thành phố tôi không thể làm thế
một cách công khai.
Sau bao tháng ngày
tìm kiếm, tôi tình cờ nhìn thấy một tập sách cũ trong thư viện
Kyoto. Một tập sách của gia tộc Hakurei, những ghi chú về các loài
yêu quái họ từng chiến đấu trong quá khứ. Với những người ngoài kia,
họ cho rằng đây chỉ là một dạng khác của Hoạ Đồ Bách Quỷ Dạ Hành,
nhưng tôi thì không. Tôi có thể cảm nhận được cái gì đó khác lạ từ
quyển sách. Tôi chăm chú đọc, và một thứ đã hút lấy anh mắt của tôi
lúc ấy.
“Nhật Xuân Thổ Niên,
Minh Trị Thập Bát Niên, người kế thừa của gia tộc Hakurei xây dựng
Bác Lệ Đại Kết Giới ngắn cách Ảo Tưởng Hương khỏi phần con lại của
Nhật Bản.”
Cái dòng chữ ấy
khiến tôi tò mò. Không lẽ trên thế giới vẫn con một vùng đất con
người chưa tìm thấy, và ai đang sống ở đó, có phải những yêu quái
đã di dời vào đấy hay không? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhảy múa
trong đầu tôi, càng khiến tôi vui mừng. Ngày qua ngày, tôi càng chìm
đắm vào thế giới mộng tưởng kia.
Từ khi xuất viện,
cha mẹ tôi đã giảm bớt một phần gánh nặng từ các lớp học thêm, có
lẽ vì họ, cùng với lời khuyên của các bác sỹ, rằng để tôi bình
phục một khoảng thời gian để các chấn thương vùng đầu được lành
hẳn. Đối với tôi, đó là một tin vui, tôi cuối cùng cũng được thoát
khỏi những gánh nặng học đường, dù đó có thể chỉ là tạm thời.
Tôi tìm kiếm, lục
lọi hết mọi bộ sách trong thư viện, ra soát hàng loạt trang blog cá
nhân chỉ để thấy một bằng chứng cho sự tồn tại của vùng đất ấy.
Những ánh mắt khinh thường kia đối với tôi chỉ là làn gió thoảng qua.
Tôi mặc kệ họ. Đối với tôi, chính họ là những kẻ đáng thương vì
không được nhìn thấy mặt còn lại của thế giới, cái bề sâu phức tạp
mà không ai chịu tìm kiếm vì lo sợ những dị nghị khác nhau. Tôi có
nghe qua những “cuộc săn phù thuỷ” ở các nước châu Âu cổ, khi họ bắt
giam, thiêu sống những con người họ cho là “dùng ma thuật hãm hại con
người”, hay “ký giao kèo với ác quỷ” dưới câu nói “nhân danh thượng
đế”, “nhân danh chúa trời”, và có thể đó chính là nguyên nhân mà ma
thuật không có con đường phát triển.
Những sinh vật thần
thoại kia cũng thế, con người chúng ta giết họ, chỉ để bảo vệ bản
thân. Nhưng hãy xem, đã có biết bao nhiêu vụ án thương tâm như cha chôn
sống con, mẹ thả con trôi sông chỉ vì nghi ngờ con mình là yêu quái.
Rồi những cuộc chiến giữa người và loài yêu quái nữa thì sao? Chúng
ta chiến thắng, nhưng nó làm được gì? Vì sinh tồn, yêu quái tấn công
con người. Và cũng vì sinh tồn, con người tấn công yêu quái. Đối với
con người, thì việc họ tấn công các loài yêu ma là chính nghĩa, nhưng
điều ngược lại cũng đúng. Chúng ta không có quyền phán xét, nhất là
khi chúng ta đã tàn sát, đã tiêu trừ hầu hết những sinh linh ấy,
trong khi họ giết bao nhiêu con người? Mười, hai mươi, một trăm? Tôi không
biết, nhưng con người giết họ lại bao nhiêu? Một ngàn, hai ngàn, một
vạn? Đó là một sự thật mà từ thuở xưa chưa con người nào dám thừa
nhận.
Tất nhiên, đây là
thời đại của khoa học. Từ đò đá, đồ đồng, đồ sắt, chúng ta đã đến
thời đại của vật liệu polymer, của vật liệu composite, của vật liệu
nano. Từ những chiếc xe ngựa, chúng ta đến thời đại máy hơi nước,
rồi thời đại xăng dầu, rồi thời đại nguyên tử. Từ những phương pháp
chọn giống trong chăn nuôi, trồng trọt, chúng ta đã đến thời đại của
kỹ thuật gene, của nhân bản vô tính. Khoa học phát triển rất mạnh,
và kéo theo niềm tin của thế giới thần thánh về hư không. Con người
vẫn tôn thờ thánh thần, Chúa vẫn được tôn sùng, thần linh vẫn được
thờ phụng, nhưng có ai thật sự tin vào họ, có ai bỏ cả cuộc đời
mình chỉ để phục vụ họ, hay tất cả là vì danh tiếng?
Tôi cứ như một
chiếc thuyền đi ngược dòng thác. Luôn phải hứng chịu những ánh mắt
kỳ thị của mọi người, luôn phải đón nhận những cái nụ cười khinh
bỉ, luôn phải nghe những lời nói xấu cay độc. Tôi cũng chỉ là một
con người, dù có năng lực ESP, nhưng tôi cũng chỉ là một con người,
tôi mắc sai lầm như một con người. Nhưng tôi luôn luôn hứng chịu những
lời chỉ trích nặng nề từ những sai lầm đó, chỉ vì họ nhìn tôi như
một con lập dị.
Anh biết đấy, đôi
lúc tôi muốn bương xuôi, và để mặc con thuyền trôi theo dòng thác.
Nhưng không, cái năng lực ấy khiến tôi nhớ ra cái mục tiêu của mình,
và tôi lại đâm đầu đi tiếp. Tôi không được phép đầu hàng, tôi cần
phải vén bức màn bí ẩn của thế giới, tôi sẽ cầm ngọn đuốc xua tan
đi bóng đêm hiu quạnh bao phủ lên những bí mật cổ xưa của nhân loại.
Tôi đã thành công.
Đầu năm ngoái, năm
2015, tôi đã lướt đến một vài trang mạng khác nhau, trong đó có một
bản cache lưu lại của một blogger khá nổi tiếng ngày xưa tên Naho, một
trang mạng của một thám tử tư nhân tên Magari, ngay cả trang chủ của
tập đoàn Perfect Life Promotion cũng có những bài đăng khác nhau về
những vấn đề này. Những bài viết cũ có nói về một lá bùa tên
Sachiko mãi mãi về sau, dù theo họ là bùa này đã hết thiêng. Ngoài
ra, họ còn có những giả thuyết khác nhau về những khu vực dị
thường và khối cầu huyền bí.
Khu vực dị thường, những khu vực khác nhau ở ngoại giới, nơi
những hiện tượng siêu nhiên thật sự xảy ra. “Nếu bước vào khu vực dị
thường, bạn có thể mở cánh cổng đến một thế giới khác.”
Khối cầu huyền bí, tên gọi chung cho các vật thể được lấy từ
những khu vực dị thường, mang trong mình sức mạnh siêu nhiên của ngoại
giới. “Nếu thu thập đủ bảy khối cầu huyền bí, mong ước bạn sẽ
thành hiện thực.”
Nó sai, tôi đã thử, nhưng nó sai. Tuy nhiên, một kết quả khác
bất ngờ xảy đến với tôi. Tôi đã mở được cánh cổng đến với Ảo
Tưởng Hương. Chính những viên đá đã giúp tôi làm suy yếu Bác Lệ Đại
Kết Giới, và mở một con đường đi đến vùng đất thần thoại này.
Tuy nhiên, tôi không có viên đá của bản thân Ảo Tưởng Hương,
khiến tôi không thể tồn tại ở đấy lâu dài. Để tìm hiểu kỹ hơn,
trước khi biến mất, tôi rải những viên đá khác nhau, và dùng chính
phương thức đi đến Ảo Tưởng Hương để lôi những cư dân bên đấy về, tạm
thời. Tất nhiên, tôi đã một phần đánh bại họ nhờ lợi thế sân nhà,
và ngày hôm đó không ai ở ngoài vì họ đang tưởng niệm ngày thảm hoạ
năm 2009 giúp tôi có thể tự do dùng hết sức mạnh của mình.
Nhưng tôi đã tính sai một nước cờ, khi chiến đấu với một con
bake-danuki, ả đã ném cho tôi “viên đá Ảo Tưởng Hương”, thực chất là
một con tanuki khác giả dạng và đã dùng bất cứ ma lực nào lôi tôi
vào đấy. Đó là một đêm kinh hoàng, tôi gặp tất cả, và bị tấn công
bởi những truyền thuyết đô thị khác nhau đến khi gặp Thánh Đức Thái
Tử, và được cô ấy, phải, cô ấy, chỉ dẫn con đường trở về, dù chỉ
tạm thời.
Đó là lần thứ hai tôi đối mặt với nỗi sợ cái chết. Tôi chưa
hề nghĩ đến những hiểm nguy tiềm ẩn nơi đấy. Tôi rất sợ, sợ rằng
tôi sẽ bỏ xác tại vùng đất kia. Nhưng tôi không còn đường lui, tôi đã
nhúng tay vào những bí ẩn bậc nhất của thế giới, và giờ tôi như
đang bị săn lùng, bị trừ khử để những bí ẩn kia mãi là bí ẩn.
Khi quay về Ảo Tưởng Hương, tôi đã quá tuyệt vọng, tôi tấn công
bằng mọi năng lực vào bất kỳ ai tôi cho là kẻ thù. Con người tôi
đánh vào lúc ấy chính là một người thừa kế của gia tộc Hakurei. Tôi
quá lo sợ, sợ sẽ bị giết, nên tôi điên cuồng chiến đấu.
Tôi đã thua.
Phải, tôi đã thua, nhưng hoá ra không ai muốn lấy mạng tôi cả,
họ chỉ muốn dạy cho tôi một bài học và đưa tôi trở về thế giới bên
ngoài. Nhưng, giờ đây, linh hồn tôi như mắc kẹt trong đó, và tôi luôn
viếng thăm Ảo Tưởng Hương trong giấc ngủ của mình. Tôi ngủ thật
nhiều, ở nhà, trong lớp, bất kỳ đâu tôi có thể. Lúc ngủ chính là
lúc tôi thật sự tự do, chính là lúc tôi tha hồ nghiên cứu những bí
ẩn kia một cách công khai. Nhưng, điểm số của tôi ngày càng sa sút
hẳn đi, và tôi nhận ra rằng, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, thì
những năm tháng điên cuồng học sẽ trở lại.
Vì thế, tôi không còn đến Ảo Tưởng Hương quá thường xuyên, bởi
tôi phải sinh hoạt trở lại như một con người, dù không muốn. Và ban
đêm ở đấy thì, tôi hầu như không có ai để bắt chuyện khi mọi người
đang chìm vào giấc ngủ êm đềm.
Nhưng lúc ấy, tôi cũng gặp được một người, người mà báo đài
lúc ấy đang đăng tin mất tích trong ngọn núi Yatsugatake, khi anh ta đang
lang thang khắp Nhân Thôn giữa đêm hôm khuya khoắt. Chúng tôi trò chuyện
được một khoảng thời gian, và nhận ra rằng cả hai đang có chung một
chí hướng.
___________________________________________________
“Và đó là tất cả những gì tôi biết.” – Sumireko hớp lấy một
ngụm cappuccino từ chiếc ly. Cô ngồi đó, anh mắt ánh lên bao nhiêu tâm
trạng trái ngược.
Tôi cũng không còn gì để che giấu. Từ chiếc túi nhỏ, tôi lấy
ra hai viên đá đưa trước mắt Sumireko. Cô nhìn chúng, cau mày suy nghĩ.
“Đó là gì thế?” – Sumireko hỏi tôi.
“Chuyện khá dài dòng, nhưng nếu cô cho phép, tôi sẽ kể lại
những gì tôi đã trải qua, từ lá bùa Sachiko ban nãy, đến thảm hoạ
năm 2009 cô có nhắc đến.” – Tôi trả lời. Ánh mắt Sumireko mở to ngạc
nhiên.
“Ý anh là sao?” – Sumireko nhìn tôi, tò mò hỏi. – “Anh có liên
quan đến chúng à?”
“Cũng không hẳn đâu...” – Tôi nhìn vào đôi mắt của Sumireko. –
“Đó là một câu chuyện được viết từ xương máu, một câu chuyện đen tối
xoay quanh một cuốn quỷ thư...”
Tôi bắt đầu kể, tôi nói mọi thứ tôi trải qua. Đôi mắt Sumireko
từ tò mò, chuyển sang ngạc nhiên, thích thú và sợ hãi. Nhưng ẩn sâu trong
đấy, tôi thấy một ngọn lửa, một ngọn lửa của niềm đam mê, một ngọn
lửa bùng cháy giữa giông tố, tôi thấy một chiếc thuyền đi ngược dòng
hải lưu, và tôi thấy một ngọn hải đăng soi chiếu sáng vào làn sương
thần bí trong bóng đêm bất tận.
‘Dù bất cứ giá nào, đừng từ bỏ, em nhé...’
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét