Mùa thu.
Kalash nhớ mùa thu.
Kalash nhớ những ngày dạo chơi bên khu
rừng cạnh ngôi nhà dacha nhỏ của anh.
Anh nhớ những ngày sum vầy cùng gia đình
bên bếp lửa, tận hưởng những thức ăn thức uống mà thiên nhiên ban tặng.
Anh nhớ khu rừng tràn ngập lá, từng
chiếc lá đỏ, từng chiếc lá vàng xen nhau tạo một khung cảnh hoàn
mỹ.
Anh nhớ cái dòng nước mát lạnh của con
suối, gột rửa đi bao cái nóng của mùa hè vừa qua.
Anh nhớ cái mùi khoai nướng bốc lên từ
gian bếp nhỏ.
Cứ như thế, anh ngồi lặng thinh, để cho
những thước phim của cuộc đời trôi trước mắt.
“Này, làm gì mà như đang đi dạo trên mây
thế?”
Giọng nói của Tenshi, cùng với cái bạt
đầu làm anh quay về thực tại.
“Chuyện gì?” – Kalash giật mình hỏi. –
“Xin lỗi, lúc nãy mất tập trung. Ta tới núi Yêu Quái chưa?”
“Đến từ mười lăm phút trước.” – Tenshi
hậm hực trả lời.
“Xin lỗi, cái cảnh rừng phong thay lá với
mùi khoai nướng phảng phất đâu đây làm tôi hơi mất tập trung.”
“Tch.” – Tenshi tặc lưỡi. – “Đi trên mây có
ngày nằm nhà hai mét vuông rưỡi, như cái lần ở rừng tre đấy.”
“Đừng có nhắc lại cái chuyện đó nữa.” –
Mặt Kalash đỏ lựng như lá phong, đoạn anh lấy bình nước thép ra tu
ừng ực cho đỡ xấu hổ.
“Thì đề nghị “đồng chí binh nhất” Kalash
tập trung nghe theo lời tôi.” – Tenshi trang nghiêm giả giọng như một trung
uý trong những chuyện Kalash kể.
“Thôi đủ rồi đấy “đồng chí trung uý”.” –
Kalash phì cười. – “Giờ nhờ “đồng chí trung uý” chỉ giùm em nơi cư
ngụ của hai “đồng chí nữ thần” kia.”
Đến lúc này thì Tenshi cũng hết giữ nổi
vẻ trang nghiêm, và cô phì cười.
“Đồ quỷ.” – Tenshi nói. – “Thôi được rồi,
đi theo tôi.”
______________________________________________________
Nếu được bình chọn, thì Kalash sẽ bình
chọn cảnh rừng thu là khung cảnh đặc trưng mùa thu của đất nước mặt
trời mọc này.
Khắp khu rừng đan xen hai màu vàng đỏ của
từng chiếc lá phong to gần một bàn tay.
Một khung cảnh huyền ảo không kém gì
cảnh rừng taiga thay lá ở quê hương anh.
Khu rừng tĩnh lặng, trừ tiếng lá thu rơi
xào xạc nhẹ nhàng, và tiếng bước chân của hai con người.
“Đẹp thật đấy.” – Tenshi lên tiếng, phá
vỡ bầu không khí yên tĩnh. – “Cả trăm năm rồi tôi chưa được thấy cảnh
rừng thu này. Thật ra thì một hai năm về trước có thấy, nhưng nó quá
mơ hồ.”
“Và cũng khá lâu rồi tôi mới được thấy
cảnh thiên nhiên hoàn mỹ như vậy.” – Kalash đáp. – “Nói thật, đối với
tôi thì “hoa điểu phong nguyệt” chưa thể bằng cái cảnh tượng này.”
Cả hai tiếp tục bước, chầm chậm bước để
ngắm nhìn cảnh đẹp của tự nhiên, của khu rừng bạt ngàn dưới chân
núi.
Ánh nắng của buổi chiều tà bị che lấp
trong muôn vàn chiếc lá.
Họ bước đi như thế, dưới cơn mưa lá của
mùa thu.
Họ dừng chân trên con dốc của một ngọn
đồi nhỏ.
Phía dưới chân đồi, một cô gái tóc vàng
hoe trong một bộ áo đỏ đang... lấy thế và đạp mạnh vào một gốc cây,
khiến từng chiếc lá đỏ vàng rơi lả tả.
Một cảnh tượng không được... tao nhã cho
lắm.
“Vậy ra đó là cách cô ấy làm lá rụng.”
– Tenshi tinh nghịch bình luận.
Cách đấy không xa, một cô gái khác trong
chiếc áo vàng ngồi bên một đống lửa, tay cầm một thanh sắt, đẩy nhẹ
những củ khoai nho nhỏ trong đấy.
“Thì ra cái mùi hương ngào ngạt ấy bắt
nguồn từ đây.” – Kalash lắc đầu nói.
“Không lẽ đứng đây rình người ta, xuống
dưới bắt chuyện đi chứ.” – Tenshi đẩy vào lưng Kalash.
Kalash lúc ấy đang suy nghĩ mấy việc khác
nhau, nên anh không hoàn toàn chú ý xung quanh, khiến cú đẩy của Tenshi
tuy nhẹ nhưng cũng đủ làm anh ta giật mình và mất đà.
Lực hấp dẫn lo phần còn lại.
“Cô làm cái quái gì thế.” – Kalash quát,
miệng cố phun hết thứ bùn đất trong miệng. – “Định ám sát tôi à?”
“He he... xin lỗi nhé!” – Tenshi bẽn lẽn
trả lời. – “Do anh cứ chần chừ nên tôi “thúc đẩy” anh, cho anh một
“động lực”.”
“Cảm ơn cô nhiều, nhưng thúc đẩy kiểu cô
chắc có ngày tôi nằm nhà hai mét vuông rưỡi quá.”
Tất nhiên, cuộc cãi lộn của họ đã làm
kinh động đến hai nữ thần. Họ nhìn Tenshi, rồi nhìn Kalash như người
mặt trăng.
“Anh là ai?” – Nữ thần áo vàng cất tiếng
hỏi. – “Và vì sao anh lại đến ngọn núi muôn trùng hiểm nguy này?”
“Và ngọn gió nào đã đưa tổng lĩnh nương
của gia tộc Hinanawi đến đây?” – Nữ thần áo đỏ tiếp lời.
“Chào buổi chiều, hai nữ thần mùa thu.” –
Tenshi đáp. – “Tôi chỉ hộ tống một người ngoại giới đến đây để làm
một số nghiên cứu.”
“Vậy anh ta không phải người bản địa sao?”
– Nữ thần áo đỏ hỏi.
“Phải, tay này đến từ một vùng đất tên
là Ro... Ro... gì ấy nhỉ?”
“Rossiyskaya Federatsiya, Liên Bang Nga.” –
Kalash nhắc.
“Phải, cái tên gì loằng ngoằng khó đọc
khó học.” – Tenshi càu nhàu. – “Và trong lần anh ta đi khảo sát ngọn
núi Yatsugatake nằm giữa Huyện Nagano và Huyện Yamanashi, thì lạc vào
ngôi làng Mayohiga, kết quả là bị kẹt ở đây.”
“Nhưng tôi vẫn muốn hoàn thành những
nghiên cứu của mình, nên tôi lang thang khắp Gensoukyou để thực hiện
mong muốn của bản thân.” – Kalash tiếp lời.
“Và anh không sợ yêu quái tấn công?” – Nữ
thần áo vàng hỏi.
“Vì thế tôi mới phải đi bảo vệ cái tên
não chim này.” – Tenshi hậm hực nói. – “Mấy lần nhờ cái kiểu liều ăn
nhiều của hắn mà đám yêu quái mém được một bữa ăn nhiều.”
Kalash khẽ lắc đầu.
‘Má ơi con này nó thù dai kinh khủng.’ –
Anh ta nghĩ thầm.
Lúc ấy, hai nữ thần bước lại gần anh.
“Tôi là Aki Shizuha. Nữ thần của lá vàng
mùa thu.” – Người nữ thần áo đỏ lên tiếng chào. – “Hân hạnh được làm
quen.”
“Tôi là Aki Minoriko. Nữ thần của mùa vụ
bội thu.” – Người nữ thần còn lại lên tiếng chào. – “Hân hạnh được
làm quen.”
“Nikolai Viktorovich Kalashnikov là họ tên
đầy đủ của tôi. Nhưng hãy gọi tôi là Kalash cho gọn, đọc gần giống
chữ Karasu, con quạ trong tiếng Nhật đấy.” – Kalash đáp. – “Hân hạnh
được làm quen.”
“Nếu anh cần hoàn thành nghiên cứu của
mình, thì chúng tôi sẵn sàng giúp.” – Cả hai nữ thần đồng thanh nói.
– “Hãy nói ra những gì anh cần biết, và chúng tôi sẽ trả lời cặn
kẽ nhất có thể.”
“Vậy thì cảm ơn hai cô nhiều.” – Kalash
đáp. – “Để xem nào... có lẽ tôi cần hỏi về quá khứ của cả hai cô,
xin thứ lỗi nếu nó hơi khiếm nhã.”
Lúc ấy, nét mặt Shizuha sa sầm xuống
trong thoáng chốc.
Cô quay sang Minoriko.
“Chị đi có chuyện, có gì nhờ em trả lời
những gì anh ấy muốn biết.”
Đoạn, Shizuha nhẹ nhàng bay đi, những tán
lá như đang đuổi theo chân người nữ thần lá thu.
“Này, cô ấy sao thế?” – Tenshi lo lắng
hỏi.
“Xin thứ lỗi cho tôi nếu tôi đã nói gì
sai.” – Kalash khẽ cúi đầu.
“Không sao đâu, đừng quá lo lắng.” –
Minoriko trả lời. – “Chỉ là, quá khứ của chị ấy không mấy tốt đẹp,
nên chị ta không muốn nghe lại nó thôi.”
Minoriko quay lại đống lửa, , tay nhặt
thanh sắt xiên lấy những củ khoai to ra khỏi đống lửa.
“Mời hai người dùng bữa xế.” – Minoriko
mỉm cười, tay đưa những củ khoai nóng cho Tenshi và Kalash.
“Còn câu chuyện của cuộc đời chúng tôi
thì...” – Minoriko nhìn vào bầu trời đỏ sẩm tối của buổi hoàng hôn.
– “Vào ngày hôm ấy, bầu trời cũng đỏ như vậy...”
______________________________________________________
Chúng tôi vốn là chị em song sinh. Shizuha
ra đời trước tôi chừng mấy phút. Ngày chúng tôi cất tiếng khóc chào
đời, bầu trời cũng đỏ như thế.
Nhưng số phận nghiệt ngã thay, mẹ tôi mất
sau một cơn bạo bệnh. Lúc ấy, chúng tôi chỉ mới năm tuổi.
Năm năm sau, vì quá đau buồn, sau một cơn
đau tim, cha đã theo mẹ xuống suối vàng.
Nếu trong truyện cổ tích, những người con
gái với gia cảnh khốn khổ như vậy, sau này họ sẽ được đền đáp, và
sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng
đây là thực tại, sẽ không có phép màu nào xảy ra với chúng tôi cả.
Cả hai chị em chúng tôi được người làng
giúp đỡ, nuôi nấng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi trở thành những thiếu
nữ tuổi trăng rằm.
Năm ấy, năm chúng tôi tròn mười lăm tuổi,
một cơn hạn hán xảy ra ở làng chúng tôi. Mùa màng thất bát, họ buộc
phải ăn cháo loãng thay cơm để tiết kiệm số lương thực ít ỏi còn
lại.
Những ngày cận đông, để tiết kiệm số
lương thực, họ buộc phải ăn cháo cám thay cơm. Những người khác vào
rừng hái măng, đào củ mài, củ khoai, đào rễ cây để ăn, để sống, để
cầm cự.
Song, cái đói và cái rét đã giết đi hơn
hai mươi lăm người trong làng. Tiếng trẻ khóc đói ăn, tiếng vợ khóc
chồng, tiếng mẹ khóc con. Nó... nó thật đau đớn.
Những người khác buộc phải bỏ xứ mà đi,
mà tha phương cầu thực.
Shizuha và tôi đã cầm cự, và vượt qua
mùa đông, vượt qua cơn đói ấy.
Ôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi, chưa bao
giờ tôi thấy căm ghét mùa đông đến thế.
Mùa xuân đến, cây đâm chồi, cây nảy lộc.
Ngôi làng như được hồi sinh.
Họ bắt đầu gieo hạt, họ đánh cá, họ săn
bắn, họ chăn nuôi. Nguồn cá và thịt rừng đã giúp họ tồn tại, chờ
đến ngày thu hoạch, hi vọng một mùa vụ bội thu.
Chúng tôi cũng thế, quần quật trên cánh
đồng tuy khổ, nhưng nó lại đem đến một niềm vui không gì tả được.
Những năm sau, cuộc sống chúng tôi có thể
nói rằng rất êm dịu, bình yên.
Nhưng vào năm hai mươi tuổi, tai hoạ lại
một lần nữa giáng xuống đầu chúng tôi.
Chị gái tôi, Shizuha, lâm trọng bệnh.
Tôi rất đau khổ. Tôi đành phải bỏ chị ấy
cho người làng, và lang thang tìm thầy thuốc cho chị.
Nhưng vô vọng. Vô vọng. Không thầy thuốc
nào có thể chữa khỏi bệnh cho chị ấy.
Năm năm sau, vào cái ngày đông lạnh lẽo
ấy. Chị tôi trút hơi thở cuối cùng, bỏ mặc tôi một mình trên cõi
đời lạnh giá, cô đơn.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cái giây phút ấy.
“Minoriko...” – Chị tôi thều thào nói. –
“Chị xin lỗi em...”
“Chị, chị nói gì thế?”
“Chị xin lỗi em... vì chị không thể sát
cánh cùng em nữa...”
Câu nói ấy cũng là câu nói cuối cùng
chị có thể nói với tôi.
Cảnh đời thật lắm trái ngang. Cứ năm năm,
cứ năm năm, một tai hoạ giáng xuống đầu chúng tôi.
Năm năm tuổi, mẹ mất.
Năm mười tuổi, cha theo mẹ về suối vàng.
Năm mười lăm tuổi, nạn đói hoành hành ở
làng.
Năm hai mươi tuổi, chị tôi lâm trọng bệnh.
Năm hai mươi lăm tuổi, chị tôi về với cha
mẹ, bỏ tôi lại một mình trên cõi đời này.
Thật bất công. Thật bất công.
Tôi đã làm gì sai?
Cả làng, họ giúp tôi làm đám ma cho chị
ấy, và chôn chị ở dưới một gốc cây ở chân một con đồi nhỏ.
Và năm năm sau, năm tôi ba mươi tuổi.
Giữa trời đông giá rét, tôi thẫn thờ
ngồi bên mộ chị.
Giá băng làm đông cứng những giọt nước
mắt trên má.
Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng chị gọi tôi,
tôi nghe thấy lời ru của mẹ tôi, tôi nghe thấy tiếng cười của cha tôi.
“Cha... mẹ... chị... đừng bỏ con ở đây...”
“Con nhớ mọi người lắm.”
“Con nhớ mọi người lắm...”
Và tôi gục ngã, gục ngã trong trời đông
giá rét.
Vào cái này chị tôi rời xa tôi.
“Minoriko, nắm lấy tay chúng ta. Rồi chúng
ta sẽ lại là một gia đình.” – Họ nói với tôi.
“Vâng...”
Tôi nhắm mắt, và ngủ giấc ngủ nghìn thu.
Thật thanh thản, thật nhẹ nhàng, cái
chết của chính tôi.
Không như mẹ tôi và chị tôi, vật vã vì
bệnh tật.
Không như cha tôi, đau khổ mà qua đời sau
một cơn đau tim.
Nực cười quá phải không?
Năm ba mươi tuổi, tôi từ giã cõi đời.
Đánh dấu cái kết bi thảm của một gia đình.
Nhưng những năm sau đó, ngôi làng ấy không
còn gặp phải tai ương gì nữa.
Và cứ năm năm sau đó, thì cả làng được
một vụ mùa bội thu. Một vụ mùa lớn hơn nhiều so với những năm
trước.
Họ lập miếu thờ chúng tôi.
Aki Shizuha, Thu Tĩnh Diệp, là vị thần
của lá vàng mùa thu.
Khi cô trở về, thì vụ mùa sắp đến.
Aki Minoriko, Thu Nhương Tử, là vị thần
của mùa vụ bội thu.
Theo sau chị mình, cô sẽ chúc phúc cho
những cánh đồng lúa, những cánh đồng ngô, những cánh đồng khoai, đem
lại ấm no, đem lại sung túc.
Và linh hồn chúng tôi đã trở thành thần
linh. Những vị thần của mùa thu, sẵn sàng bảo hộ, che chở vùng đất
này.
______________________________________________________
Kalash ngồi lặng người.
Tenshi im lặng nhìn bầu trời.
Bầu trời ấy đỏ, đỏ như máu.
‘Vào ngày hôm ấy, bầu trời cũng đỏ như
vậy...’
Câu nói của Minoriko cứ vang vọng trong tâm
trí họ.
Kalash nheo mày, nhìn xung quanh, bối rối
trước câu chuyện bi thảm của một gia đình.
Tình cờ, cặp mắt anh hướng đến hai chiếc
bài vị ở dưới một gốc cây gần đó.
‘Cả làng, họ giúp tôi làm đám ma cho chị
ấy, và chôn chị ở dưới một gốc cây ở chân một con đồi nhỏ.’
“Không lẽ...” – Kalash bàng hoàng nói.
“Phải đấy, nơi đây chính là nơi yên nghỉ
của chúng tôi.” – Minoriko trả lời. – “Và nhân thôn, đấy chính là nơi
bắt đầu tất cả.”
“Bắt đầu những cuộc đời đầy ngang trái,
đầy đau thương.” – Shizuha, lúc này đã trở về, tiếp lời.
Tenshi và Kalash nhìn hai ngôi mộ cỏ mọc
um tùm ấy.
“Pokojcya s mirom!” – Kalash thầm nói.
Trên trời cao, ánh trăng tròn đã xuất
hiện sau những rặng núi nhấp nhô.
Gần đấy, con suối nhỏ vẫn róc rách
chảy.
Đống lửa ban nãy vẫn rực cháy.
Dòng suối như khẽ khóc thầm cho số phận,
ngọn lửa như giận dữ cháy vì bao bất công, bao ngang trái, vầng trăng
như lặng im cảm thông hai sinh linh bất hạnh.
Và lá cứ rơi.
Và gió cứ thổi.
Nhưng với Kalash, tiếng gió và tiếng lá
như đang cất lên một khúc siêu hồn bi thảm.