Thứ Năm, 4 tháng 2, 2016

Haigoku Rarabai

“Ta thấy bọn Hà Đồng ở chân núi có tiềm năng đấy chứ.”

“Cô lại định làm gì nữa sao, Kanako? Lần trước khi cô lên kế hoạch đưa chúng ta đến đây, cô đã gây một dị biến và bị hai ả người trần đập tơi tả.”

“Không phải cô cũng thế sao? Mà bớt tổ lái đi, cóc cạp. Dù gì thì họ cũng đã chấp nhận chúng ta, vậy nên, cứ coi kế hoạch này là một món quà, một món quà có thể thay đổi bộ mặt của một vùng đất lạc hậu này.”

“Ý cô là gì?”

“Một cuộc Cách mạng Công Nghiệp”

“Nhưng cô hiểu là chúng ta thiếu một thứ huyết mạch phải không?”

“Phải, nên ta luôn có kế hoạch dự trù sẵn.”

“Ây dà! Cô định làm gì nữa đây?”

“Có gì to tát đâu, ban sức mạnh của Yatagarasu cho một con quạ, và dụ dỗ nó tạo năng lượng cho cuộc Cách mạng Công Nghiệp Núi Yêu Quái này.”

________________________________________

“Orin!”

Một giọng nói vang lên từ một cô gái mang mái tóc tím nhạt, cắt dòng suy nghĩ của nàng mèo đen đang ngồi thẫn thờ trên đống xương sọ cô thu thập.

“Tiểu thư Satori? Người xuống đây làm gì thế?”

“Cũng sắp đến ngày ấy phải không” Satori đáp, một câu trả lời không ăn khớp.

“Phải...” Rin buông một tiếng thở dài, đôi mắt u sầu nhìn xuống mặt đất. “Nếu lúc ấy... em có thể ngăn bạn ấy...”

Người nàng Hoả Xa run bần bật, hai bàn tay nắm chặt, miệng cắn chặt như cố kìm nén một nỗi buồn khỏi tuồn trào. Nhưng rồi, cô oà khóc.

Satori chầm chậm bước lại gần, ôm nhẹ lấy nàng Hoả Xa.

“Ta hiểu mà...” Cô cố gắng dỗ lấy con mèo của mình. “Ta không trách ngươi đâu, ta cũng không trách em ấy đâu.”

Cô đưa bàn tay quẹt lấy dòng nước mắt đang tuôn trào từ khoé mắt nàng mèo.

“Nhưng... ta cũng cần phải biết... chuyện gì đã xảy ra vào lúc ấy...”

________________________________________

Em không biết rõ nó bắt đầu từ khi nào.

Ngày hôm ấy, chừng một năm sau ngày hai vị thần trên núi xuất hiện, em có lẻn lên đấy và nghe lỏm được một câu chuyện.

Đừng hỏi vì sao em có thể vượt qua lũ Bạch Lang Thiên Cẩu đấy, bởi lúc ấy em chỉ nhắm vào từng kẻ hở của chúng để lẻn qua. Ý em là, nếu em không biết luồn lách thì làm sao em có thể cướp xác chứ.

Quay lại vấn đề chính, lúc ấy hai vị thần ấy có bàn về một cái gì đó... cách gì ấy nhỉ... cách... cách... à phải, Cách mạng Công Nghiệp.

Về phần em, em không hiểu rõ được hai vị thần ấy muốn nói cái gì, nhưng vì họ có nhắc đến bọn Hà Đồng ở chân núi, nên có thể liên quan đến mấy món “đồ chơi” kỳ quặc của chúng.
Nhưng vấn đề là, họ bảo họ sẽ ban sức mạnh của Yatagarasu cho một con quạ, và dùng nó để tiến hành cuộc Cách mạng.

Ban đầu, em cũng không để tâm lắm, bởi bọn Nha Thiên Cẩu, như cái ả phóng viên hóng hớt kia ấy, chính là quạ.

Em nghe một hồi thấy chán nên cũng lẻn về Nhân Thôn tìm xác.

________________________________________

Chiều hôm ấy, em về Hoả Ngục, thì thấy Okuu mất tích. Em nghĩ chắc bạn ấy chỉ lông bông vài chỗ rồi đi lạc. Ai biết được, dù gì cô ấy cũng là đồ não chim thôi. Hoả ngục cũng không quá rộng, nên cô ấy dư sức tìm đường về.

Nhưng không, ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, em vẫn không thấy bạn ấy.

“Quái lạ, cái con não chim này đi đâu mất rồi” Em lẩm bẩm và chạy khắp cái Hoả Ngục để tìm. Sau chứng hai giờ tìm kiếm, em thấy cô ấy đang nằm ngủ bên đống đá.

“Con quạ này, “cháy hết mình” rồi giờ hết năng lượng” Em đưa cô ấy về trên chiếc xe cút kít của mình.

Nhưng lạ lắm, trên ngực cô ấy là một con mắt đỏ khổng lồ.

________________________________________

Những ngày sau đó, em thấy Okuu hành xử rất lạ.

Cô ấy không vui vẻ như trước nữa. Trái lại, cô ấy cứ nhốt mình trong Hoả Ngục, không chịu bước ra. Đôi lúc em vào thăm, thì cô ấy có vẻ không hài lòng. Em hỏi gì cô ấy cũng ậm ừ trả lời cho qua.

Và có một điều đáng lưu ý, là Hoả Ngục nóng hơn ngày thường.

________________________________________

Em biết, rằng Okuu, tuy đã sống lâu năm, nhưng đầu óc cô đơn giản như một đứa trẻ.

Cô ấy... ngày thường, cô ấy rất ngây ngô, dễ thương với cái câu “unyuu~” mỗi khi trả lời em. Và cô ấy cũng rất năng động. Nhìn lại, đúng là cô ấy như một đứa trẻ ấy.

Nhưng, đứa trẻ này lại chịu quá nhiều đau khổ. Bị ruồng rẫy, bị ghét bỏ, đến nỗi phải xuống lòng đất, cũng như đám Quỷ, đám Thổ Chi Tru, hay cô Công Chúa Gác Cầu ở các tầng trên của Cựu Địa Ngục này vậy.

Em không biết rằng, đằng sau những lời nói ngây thơ ấy, lại là một tâm hồn tan vỡ. Tan vì đâu, vỡ vì đâu? Em không biết, bởi vẫn có những con Quạ Địa Ngục khác sinh sống nơi đây.
Sự cô đơn, nghe thì hơi lạ lùng, nhưng có thể vì cô là con quạ đầu tiên, và cũng là con quạ duy nhất trở thành lốt người.

Đám Thổ Chi Tru còn có một cộng đồng để sống. Đám Quỷ, còn có rượu để say, để uống, còn có bạn để gây gổ, đánh nhau cả ngày. Còn Okuu thì sao?

Ngoài tiểu thư và em ra, cô không có ai để bầu bạn, không ai để dẫn dắt.
Ngày qua ngày, tâm hồn cô dần rạn vỡ.

________________________________________

Ngày hôm ấy, một luồng khí nóng phát ra từ Hoả Ngục.

“Chuyện gì thế này?” Em bàng hoàng, và chạy xuống, chạy hết tốc lực.

Em băng qua bãi đá đắm chìm trong biển lửa.

“Okuu!” Em hét. “Cậu ở đâu?”

Em chạy.

Em hét tên cô ấy.

Và cứ thế, em cứ chạy, em cứ hét, mặc cho những ngọn lửa rực cháy bên cạnh mình.

Và cuối cùng, em cũng tìm thấy cô ấy. Cô ấy đứng đấy, trên lưng khoác một áo choàng trắng, mặt trong là một bầu trời sao.

“Okuu! Tạ ơn trời, cậu vẫn ổn.” Em nhìn cô ấy. “Mình lo cho cậu qúa.”

Cô ấy nhìn em, nở nụ cười nham nhở.

“Okuu, có chuyện gì vậy?”

Cô ấy đưa cho em xem, xem cái thanh kim loại màu vàng gắn trên tay cô ấy.

“Cậu nghĩ thế nào? Ngầu chứ?”

Em đứng thần ra, không biết trả lời sao.

“Thần linh đến!” Cô nói “Thần linh đến, và đã ban cho mình sức mạnh này.”

Đáng lẽ em phải nhận ra sớm hơn.

Yatagarasu là con quạ ba mắt ba chân. Và ngày hôm ấy, con mắt thứ ba đã xuất hiện trên ngực cô.

“Mình đã làm đấy! Mình đã tạo lửa cho Hoả Ngục này.”

Con quạ mà hai vị thần trên núi nhắc đến, chính là Okuu.

“Và mỗi lần mình dùng năng lực này, mình cảm thấy mạnh mẽ hơn.”

Sức mạnh này, là sức mạnh của Mặt Trời.

“Mình sẽ dùng sức mạnh này, và thiêu rụi mặt đất.”

‘Ôi không.’

“Như thế được chứ?”

“Đừng đùa như vậy chứ Okuu.” Em trả lời. “Nếu tiểu thư Satori biết chuyện...”

“Nếu tiểu thư Satori biết chuyện...”

Cô ấy mỉm cười.

“Nếu tiểu thư Satori biết chuyện này, cô ta sẽ làm gì?”

‘Đừng nói nữa.’

“Nếu Satori không biết, thì cô ta cũng không đáng được biết.”

‘Đây không phải là Okuu’

“Ả cũng chẳng làm gì mình được!”

‘Okuu, xin cậu đấy, hãy bảo rằng đây chỉ là một trò đùa.’

“Mình cũng chẳng sợ cô ta đâu!”

‘Không, không...’

“Bởi vì... mình có sức mạnh... của một vị thần”

________________________________________

Em rất bàng hoàng.

Phải, em rất bàng hoàng.

Người bạn thân nhất của em, giờ đây đã trên bờ vực điên loạn.

Em lao vào tấn công, nhưng cô ấy, chỉ với một quật, cũng đủ làm cho em lăn ra đất.

Tuyệt vọng.

Em liền thả một bầy Oán Linh lên mặt đất, cầu mong có ai đó xuống và ngăn chặn cậu ấy.

Kết quả ngoài sức mong đợi.

Cô vu nữ của Bác Lệ Thần Xã, và cô phù thuỷ, đã xuống.

Trận chiến đầu tiên, và cũng là trận chiến cuối cùng của Okuu rất ác liệt.

Chìm trong lửa mặt trời, cô lao vào tấn công hai người bọn họ.

Đáng thương thay, cô chưa hề chiến đấu lần nào, nên làm sao nhìn được những đòn đánh bay bổng của họ.

Cô lao vào, phóng khối lửa Mặt Trời, đánh những đòn tuy mạnh liệt, nhưng không kém phần thiếu suy đoán.

Mọi chiến thắng, không phải đơn thuần chỉ dựa vào sức mạnh.

Tất nhiên, cô đã thua.

“Không, không thể nào, tại sao ta thua được chứ?”

Okuu nằm đấy, thở hổn hển trong khi cả hai người bọn họ nhẹ nhàng đáp cạnh bên cô.

“Chịu thua chưa?” Người vu nữ lên tiếng. “Biết điều thì ngoan ngoãn đầu hàng.”

Em bước đến gần, nhẹ nhàng bảo cậu ấy.

“Đủ rồi, đừng làm những việc ngu ngốc này nữa, tớ xin cậu đấy.”

Nhưng không, cô ấy không chịu đầu hàng như vậy.

“Mặt Trời Địa Giới.”

Cô ấy gầm lên, bay lên cao và biến thành một mặt trời thu nhỏ.

“Chết tiệt” Em nghe thấy cô phù thuỷ rủa thầm. “Giờ sao đây Reimu.”

“Tớ cũng không muốn điều này xảy ra...” Người vu nữ trả lời. “Nhưng... chúng ta phải tiêu diệt ả thôi, Marisa”

“Không, đừng mà.” Em hét lên. “Xin hai người đấy, hãy để cho cô ấy một con đường.”

“Chúng tôi không thể” Reimu bảo. “Bây thì tránh ra đi.”

Cô ấy quay sang Marisa.

“Lên nào”

Lúc ấy, em có thể thấy môi Marisa mấp máy từ “xin lỗi”.

Cả hai lướt giữa các khối cầu lửa, tay liên tục phóng bùa và những tia sáng vào Okuu.

Em tuyệt vọng nhìn họ chiến đấu.

“Thời cơ đây rồi” Reimu bảo Marisa. “Chuẩn bị nào”

Marisa khẽ gật đầu.

“Thần Linh “Mộng Tưởng Phong Ấn”.”

“Luyến Phù “Chớp Lửa Tối Thượng”.”

Một tia sáng, cùng với sáu quả cầu anh sáng bay vào Okuu.

Trước lúc ấy, tôi có thể thấy dòng nước mắt tuôn từ khoé mắt Okuu.

“Không thể nào...” Cô ấy khóc.

Và tan biến trong luồn sáng huỷ diệt ấy.

________________________________________

Đến đây, Rin tiếp tục khóc. Satori chỉ biết lấy tay xoa nhẹ đầu con mèo đáng thương của mình.

“Em không thể trách họ, em cũng không thể trách Okuu...” Rin nức nở. “Em chỉ trách bản thân đã không thể ngăn cản cậu ấy.”

“Ta hiểu” Đó là những gì Satori có thể nói với cô.

Một lát sau, Rin đứng dậy.

“Em đi xuống Hoả Ngục đây” Cô nói.

“Cứ tự nhiên, ta cũng chẳng thể ngăn cản em.”

Rin quay lưng lại, chầm chậm bước đi.

Satori cũng bước về phòng mình.

Bất chợt, cô quay lưng lại.

Cô vừa nghe một câu hát.

Một câu hát từ đáy lòng Rin.

Một câu hát mà cô vẫn thường nghe trong tiếng gió hú qua hang động.


“Địa ngục hoang, giờ vắng đi bóng hình người...”

Yuuga ni sakase, Sumizome no Sakura ~ Border of Life

Mùa xuân thứ 130 của Gensoukyou, Nguyệt Thu Thổ Niên.

Cũng như thường lệ, một buổi tiệc chào đón mùa xuân được tổ chức tại Đền Hakurei.

Mọi người, ai cũng niềm nở, vui mừng chào đón mùa xuân dưới những tán cây anh đào nở rộ dưới ánh nắng vàng ấm áp của mùa xuân sau những tháng ngày lạnh lẽo, buốt giá của mùa đông.

Chính xác hơn, hầu hết tất cả mọi người trong vùng đất ảo mộng này đều chào đón.

“Ây da, đó là lý do vì sao ta ghét mùa xuân.” – Tiếng nói vọng lên dưới gốc một cây anh đào, nơi người vu nữ của ngôi đền đang tựa vào, mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, miệng cằn nhằn. – “Mỗi lần xuân đến là y như rằng Youkai các người lại tiệc tùng nơi đây. Thế thì làm sao khách dám đến cầu nguyện.”

Cô nâng chén rượu kề môi, nhấp một ngụm nhỏ.

“Và việc thu dọn cái bãi chiến trường này là một cơn ác mộng. Nó làm việc một mình tôi chấp hết nguyên đám các người còn dễ hơn nhiều.”

“Uei, Reimu, giãn xoắn ra đi chứ, mùa xuân mà, càu nhàu mãi sao được.” – Một cô phù thuỷ nhảy đến ngồi kế bên nàng vu nữ, tay giật lấy chén rượu vơi nửa của cô.

“Ê, này.”

Marisa nốc hết chén rượu, bảo – “Với lại, cậu nghĩ cậu có thể chấp hết cả bọn này hay sao?”

“Mộng Tưởng Thiên Sinh, nhanh, gọn, lẹ và sạch sẽ.”

Nói rồi, Reimu rút vài lá bùa, thủ thế.

“Ê, gì chứ không giỡn với cái này.” – Marisa nhảy bật về. “Xuân rồi, tui không muốn bà gây ẩu đả nữa đâu.”

“Vậy thì thôi.” – Reimu cười, cất những lá bùa, nhẹ nhàng ngồi tựa vào gốc cây anh đào.

“Ước gì cuộc sống cứ yên bình như thế này...” – Reimu khẽ nói, mắt lim dim.

Cô chợt nhìn qua chiếc bàn gỗ đựng đồ ăn thức uống của mọi người, chợt thấy một hình bóng với mái tóc hồng nhạt trong bộ kimono xanh.

“Này, cô định làm gì hả, con ma hồng háu ăn.” – Reimu gằn giọng.

“Có làm gì đâu nào.” – Con ma tóc hồng ấy quay lại – “Tôi chỉ muốn xem tài nấu nướng của mọi người thôi mà.”

“Cho cô đánh giá cái bàn tiệc ấy thì chắc mọi người cạp đất ăn quá.”

“Nào, nào, đâu cần phải nói nặng thế, tôi cũng đóng góp một chút quà mà.” – Cô nàng ma bẽn lẽn lấy chiếc quạt che mặt.

Cùng lúc đó, người hầu của cô, một bán linh tên Youmu, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn một dĩa sashimi, và theo sau là một bình rượu lớn.

“Tch!” – Reimu tặc lưỡi, tay cầm chén rượu nốc một hơi, nhẹ nhàng tựa vào thân cây anh đào, ngắm lấy từng cánh hoa trắng nhảy múa trong cơn gió xuân ấm áp.

“Negawaku wa
hana no moto
nite haru shinamu
sono kisaragi no
mochizuki no koro”

Yuyuko cất tiếng ngâm.

“Hở?” – Reimu đưa mắt sang cô nàng tóc hồng – “Cô nói gì thế?”

“Một bài thơ của của nhà thơ Saigyou Houshi, sống vào khoảng cuối thời Heian đầu thời Kamakura.” – Yuyuko trầm ngâm nhìn nhừng cánh hoa nhảy múa trong không trung – “Năm 1190, cũng ngay vào mùa hoa anh đào, ở chùa Hirokawa, trong lặng lẽ, Saigyou Houshi ra đi vào cõi vĩnh hằng. Tương truyền, ông đã mất dưới gốc cây anh đào, như ước nguyện của ông gửi gắm vào bài thơ.”

“Nhắc mới nhớ, cái họ của cô, và của nhà thơ ấy khá giống nhau, không lẽ cô là họ hàng của ông ấy?”

“Cái đó thì ta không biết, ta không nhớ gì thuở sinh thời cả.” – Yuyuko đưa tay đón lấy một cánh hoa “Nhưng, ta nghĩ người ấy biết.”

“Người ấy? Ai cơ?”

“Yakumo Yukari”
_____________________________________________________________________

Lúc ấy, ở ranh giới của Ảo Tưởng Hương, một youkai với mái tóc vàng, tay phe phẩy nhẹ chiếc quạt, mắt nhìn qua một cánh cổng nhỏ.

“Thưa cô chủ, sao người lại không ra ngoài, mà lại ở đây.” – Một nàng hồ ly nhẹ nhàng bước đến gần, tay đặt dĩa cải muối lên chiếc bàn nhỏ, tay kia cầm bình rượu rót nhẹ vào chiếc ly nhỏ.

“Đúng ra là ta không muốn bị con bé vu nữ ấy làm phiền.” – Yukari cười khẩy “Đám trẻ ấy tò mò lằm, và sau khi nghe được một vài chuyện, chúng sẽ tìm ta cho coi.”

Từ cánh cổng nhỏ ấy, vọng vào tiếng kêu của Reimu.

“Yukari, tôi biết cô đang ở đó, ra đây tôi có chuyện cần hỏi.”

“Thấy không Ran, ta nói có sai.” – Yukari thở dài – “Mà một khi nó đã quyết tâm, thì không có gì có thể làm chúng nó chùn bước được.”

Đoạn, cô đứng dậy. Một cánh cổng thời không xuất hiện trước mắt.

“Từ từ, ta ra.”

Rồi cô bước vào cánh cổng.

_____________________________________________________________________

Yukari bước vào Bác Lệ Thần Xã, tay cầm chiếc ô che ánh nắng buổi sáng khỏi người. Từ trong đám đông, một con quỷ nhỏ nhắn chạy lại, tay cầm bầu rượu.

“Ế, không phải bà đó sao Yukari?” Suika, giọng lè nhè của người say, kéo Yukari vào đám tiệc “Một ly chứ bạn hiền.”

Suika rót sake vào chiếc dĩa lớn, đưa Yukari.

“Phần ngon nhất dành bạn đấy, bạn hiền.” – Suika mỉm cười – “Rượu rót từ chiếc bầu Ibuki vào hộp Ibaraki Trăm Loài Thuốc, và vào dĩa Hoshiguma, có thể bảo là vừa ngon vừa bổ đấy.”

Yukari đón lấy dĩa rượu, mỉm cười bảo.

“Mi học quảng cáo từ ai thế.”

Đoạn, cô nhấp nhẹ từng hớp rượu, cảm nhận chất cồn ấm áp chảy vào huyết quản, cứ như cơn gió xuân ấm áp xua tan đi mùa đông lạnh lẽo. Nhưng tiếc rằng, cái cảm xúc lâng lâng thư thái ấy bị cắt đứt đột ngột của một vu nữ nào đó.

“Yukari!” – Reimu nhảy đến, nắm tay cô youkai tóc vàng ấy kéo đi “Lại đây tôi có việc cần hỏi.”

“Sao hôm nay em bạo thế? Ufufu ~” – Yukari cười khẩy.

“Bạo cái đầu cô đấy.” – Reimu vẫn lôi Yukari theo – “Lại đây, và kể cho tụi này nghe chuyện về nhà thơ Saigyou Houshi nào.”

“Thì, ông là một nhà thơ sống vào khoảng cuối thời Heian đầu thời Kamakura, mất 73 chùa Hirokawa trong mùa hoa anh đào.” – Yukari trả lời.

“Không, chuyện đó Yuyuko kể rồi. Tôi cần biết mối liên hệ giữa Yuyuko và ông nhà thơ đấy thôi.”

“Rồi, rồi, ta sẽ kể.” – Yukari thở dài, quay sang Yuyuko.

“Sao vậy Yukarin~” – Yuyuko nhìn người bạn mình.

“Yuyuko, chắc cũng đến lúc kể toàn bộ sự thật, về nhà thơ, về gia tộc Saigyouji, về cây anh đào không ngày nở rộ, và...” – Yukari chợt dừng, như để góm hết số can đảm trong người– “Và... quá khứ của bạn đấy, Yuyuko.”

Trái với những gì Yukari lo lắng, là người bạn của mình sẽ giảy nảy vì chuyện này, nhưng không, cô nàng ma tóc hồng vẫn điềm tĩnh ngồi.

“Chắc Yukarin có lý do gì chính đáng mới giấu mình phải không nào~”

“Cậu hiểu tớ à Yuyuko~”

Reimu nhảy vào ngắt lời.

“Đề nghị hai bà không tình củm ờ chỗ công cộng, và vào thẳng vấn đề giùm con cái.”

“Giỡn chút thôi mà Reimu.” – Yukari hạ giọng – “Thôi được rồi, nghe đây...”

_____________________________________________________________________

Saigyou ,tên thật là Satou Norihide, từ nhỏ theo học võ nghệ và trau dồi cung kiếm. Saigyou làm võ sĩ cận vệ ở nội thành cho Thái thượng hoàng Toba. Năm 23 tuổi, Saigyou đột nhiên xuất gia và lấy pháp danh là En’i.

Cuối đời Heian chiến loạn triền miên khiến lòng người mất nơi nương tựa. Saigyou nghĩ rằng nếu là võ sĩ không thôi thì khó lòng cứu vớt được người khác, nhưng trở thành nhà sư có thể dùng chánh niệm để dẫn dắt con người khỏi lầm đường lạc lối, vì thế, ông đã xuống tóc tại chùa Shouji-ji ở Kyoto.

Tuy vậy, có một chuyện mà ít người biết, rằng Saigyou có một người con gái nuôi.

Không ai biết được danh tính của đứa bé ấy trừ Saigyou và, trong một phương diện nào đó, Fujiwara no Hirehira, người đã nhận nuôi đứa bé khi Saigyou đến Hiraizumi xin quyên góp tiến giúp đỡ chùa Todaiji ở Nara sau khi ngôi chùa bị tàn phá sau chiến tranh. Fujiwara no Hidehira lúc ấy đã xin được chăm sóc đứa bé, và Saigyou, một mặt không muốn để đứa bé xa mình, nhưng cũng đồng ý. Ta nhớ, năm ấy là năm 1186, khi ấy, đứa bé mới có 3 tuổi. Đứa bé ấy, chính là Saigyouji Yuyuko.

Saigyou ra đi vào giữa mùa hoa anh đào năm 1190, dưới gốc một cây anh đào to lớn, cũng như ước nguyện của ông gửi gắm trong bài thơ kia. Nhưng, ít ai biết rằng, cái chết của nhà hiền sư này chỉ là khi73 đầu cho một câu chuyện tang thương khác.

Một năm sau khi nhận nuôi Yuyuko, Fujiwara no Hidehira qua đời, con ông, Fujiwara no Yasuhira lên tiếp quản. Lúc ấy, Minamoto no Yoshitsune và Saitou no Musashibou Benkei đang được Hidehira bảo trợ, và sau khi ông mất, Yasuhira đã hứa rằng sẽ tiếp tục bảo trợ ông.

Tuy nhiên, Yasuhira đã đầu hàng trước Minamoto no Yoritomo, buộc Minamoto no Yoshitsune phải mổ bụng tự sát. Trong lúc ấy, Benkei vẫn ngoan cường chiến đấu trên cây cầu ở trước cổng chính lâu đài để bảo vệ cho Yoshitsune thực hiện nghi thức của mình. Nhiều chiến binh đối phương cố gắng qua cầu đều gục chết trước bàn tay khổng lồ của Benkei. Sau đó, họ sợ và không dám tiến công nữa. Benkei đứng bất động trên cầu, cơ thể đẫm máu và cắm đầy mũi tên. Khi những người lính có đủ can đảm để đến gần, họ nhận ra ông đã chết trong tư thế đứng vững chãi. Cái chết của ông được dân gian gọi là “Cái chết đứng của Benkei”. Ta nhớ rất rõ, năm ấy là năm 1189.

Saigyouji Yuyuko được một người hầu, theo lệnh của Fujiwara no Yasuhira, đưa đi lánh nạn. Sau một năm lang thang, mùa thu năm 1190, cả hai đã tình cờ đến được chùa Hirokawa, ngôi chùa mà Saigyou Houshi đã ra đi ở đó. Cả hai người xin được tá túc ở ngôi chùa, và được sư trụ trì chấp thuận.

Mùa xuân năm 1191, sau một ngày làm việc, người hầu ấy tựa lưng vào cây anh đào nơi Saigyou Houshi mất và ngủ. Giấc ngủ đó, chính là giấc ngủ nghìn thu.

Vài ngày sau, một người khách bộ hành cũng dừng chân tại ngôi chùa xin tá túc. Không biết vì sao, người lữ khách lại ngủ dưới gốc cây anh đào ấy, và đã yên giấc nghìn thu.

Các nhà sư biết là có chuyện chẳng lành, nên đã tìm cách giải tà, và ngăn cản mọi người đứng dưới gốc cây ấy.

Và đó là lúc Yuyuko có được năng lực của mình, năng lực điều khiển cái chết.

Mùa thu năm ấy, một con chó hoang đi lạc đến chùa. Yuyuko đã xin được chăm sóc chú chó này, và được chấp thuận. Tưởng chừng chú chó sẽ là bạn của cô gái trẻ, nhưng đêm ấy, khi nó thiếp đi, Yuyuko đến bên cạnh, nhẹ nhàng bảo.

“Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, chú chó đã chết.

Ngày khác, trong lúc đang quét sân, Yuyuko gặp một con bướm. Cô buộc miệng bảo “ngủ ngon” thì con bướm rơi xuống đất, và mãi mãi không bao giờ cất đôi cánh của mình nữa.

Cô hiểu rằng, cô có một năng lực nguy hiểm, một thứ ma lực có thể khiến mọi sinh linh trên cõi đời về cõi u linh.

Từ ngày hôm đó, cô ít nói hẳn đi, không còn vui tươi như trước. Cô sợ sẽ buộc miệng nói hai chữ ấy, và thêm một sinh linh về cõi chết.

Mùa xuân năm 1192, ta quyết định lộ diện. Ban đầu, Yuyuko rất sợ hãi khi trông thấy ta, một youkai, nhưng rồi cũng điềm tĩnh và kể cho ta mọi việc. Theo lời cô, có lẽ cái chết của Saigyou Houshi đã khiến cây anh đào, sau được đặt tên là Saigyou Ayakashi thành tinh. Và dù các nhà sư đã ra sức khống chế nó, nhưng cứ mỗi tháng lại có ít nhất một người khách qua đường. Cô cũng thú nhận với ta về cái năng lực chết chóc của mình.

Từ hôm đó, ta liên tục thăm hỏi Yuyuko. Ngày qua ngày, Yuyuko với ta trở nên thân thiết với nhau. Nhưng, mùa xuân năm 1193, sau khi xuống làng để mua lương thực, cô trở về.

Than ôi, ta cũng không thể nào quên được cái cảnh tượng khiếp hãi ấy, cả một ngôi chùa giờ thành bình địa, dòng máu đỏ của các nhà sư chảy lênh láng khắp chùa, mùi tanh hôi của tử thi bốc lên nồng nặc, cách đó không xa, một toán thổ phỉ đang phi ngựa chạy trốn.

Quá sốc, Yuyuko hét lên.

“Lũ khốn các người, chết hết đi”

Ngay lập tức, bọn phỉ ấy ngã xuống, hộc máu mà chết. Đám ngựa cũng không thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Yuyuko gục xuống đất, khóc nức nở. Nhưng hoà trong tiếng khóc tức tưởi kia, ta nghe thấy một tiếng cười man rợ. Phải, đó chính là tiếng cười của cây anh đào ma quỷ Saigyou Ayakashi. Có vẻ như nó rất hạnh phúc khi thấy cảnh tượng này.
Một lát sau, người làng, sau khi nhận được tin dữ, đã đến giúp Yuyuko chôn cất cho những nhà sư xấu số. Trong lúc ấy, ta phải trốn, đồng thời tìm cách kìm hãm sức mạnh ma quái của cây anh đào ấy. Ta không muốn bất kỳ ai chết trong ngày ấy nữa.

Tối hôm ấy, Yuyuko mặc một bộ kimono trắng, bước trước cây anh đào Saigyou Ayakashi đấy. Trên tay cô là hai lưỡi dao sắc nhọn.
Cô nhìn lấy ánh trăng tròn, tay đưa hai lưỡi dao lên cổ, dòng nước mắt tuôn trên má.

“Xuân sang nở rộ anh đào
Trăng rằm tỏ sáng bao la đất trời.”

Hai nhát dao cứa ngay cổ, máu tuôn như suối. Yuyuko gục xuống đất, dòng máu từ cổ cô loang thành hai chiếc cánh bướm.

Trước khi tắt thở, cô thều thào.

“Yukari... lấy thân xác em... phong ấn con yêu quái này...”

Và kể từ ngày ấy, không ai thấy cây anh đào này nở hoa nữa...

_____________________________________________________________________

Kể xong, Yukari nhấp một ít rượu.

“Ta vẫn nhớ rõ, sau khi phong ấn nó, từng cánh hoa anh đào, từ từ rơi xuống đất, hoá thành màu đen.” – Cô thở dài. – “Đúng ra ta không nên kể chuyện này ở đây.”

“Có gì đâu Yukarin.” – Yuyuko nhảy đến ôm chặt người bạn của mình – “Dù sao thì, nó cũng qua rồi mà.”

“Nhưng, không phải lần đó cô muốn phục sinh cây anh đào đó sao?” – Reimu quay sang Yuyuko.

“Tôi đã nói là tôi đâu có nhớ gì lúc thành ma đâu nào.” – Yuyuko trả lời – “Hỏi Yukari thì Yukari cứ bảo “chưa đến lúc”” – Mặt Yuyuko phụng phịu, quay sang Yukari nhìn như trách móc.

“Rồi rồi, tớ xin lỗi vì không nói cho cậu sớm hơn.” – Yukari mỉm cười – “Tối tớ đãi cậu một chầu nhé.”

Yay~”

Trong lúc ấy, Reimu lẳng lặng bước đi, đầu óc vẫn quay cuồng trong dòng cảm xúc lẫn lộn.

Một cơn gió thổi vào cô, cuốn lấy những cánh hoa thanh khiết sau lưng.

Cô bất giác quay lại.

Yuyuko vẫn ngồi đó với Yukari, miệng nhẩm hát:

“Cành hoa ấy nở tươi thắm, kết từ bao buồn đau
Những vong linh đầy ai oán thêu dệt nên đường đi
Và những cành hoa kia nhuộm màu máu sẽ cùng cơn gió kia
Phiêu bạt nơi chân trời, kiếp người bèo dạt mây trôi.”

_____________________________________________________________________

Mùa xuân năm 131, Tinh Đông Hoả Niên.

Mùa xuân năm nay đến với Ảo Tưởng Hương sớm hơn thường lệ. Dù chỉ mới tháng hai, nhưng bao nhiêu băng giá đã lùi xa, nhường chỗ lại cho cơn gió xuân ấm áp. Khắp nơi khắp chốn, những tán cây anh đào nở rộ, phủ lấy cả đất trời trong màu hồng nhạt thanh khiết ấy.

Giữa rừng hoa anh đào, một người thiên nhân và một người trần tục, cùng nhau cùng nhau bước chầm chậm dưới cơn mưa hoa. Một vẻ đẹp huyền ảo khó tả, mang đậm một màu sắc Nhật Bản xưa.

“Kalash, anh có biết ý nghĩa của cánh hoa anh đào không?” – Tenshi lên tiếng hỏi, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

“À... theo tôi nhớ, thì nó tượng trưng cho sự thanh khiết.” – Kalash lúng túng trả lời, một phần do từ nãy giờ anh đang thả hồn vào cõi mộng. – “Mà vì sao cô hỏi bất ngờ thế?”

“Đúng thì đúng, nhưng thiếu nhiều lắm đấy đồng chí.” – Tenshi tinh nghịch cười, tay bắt lấy cánh hoa anh đào đang rơi.

Từ từ, cô hỏi bất ngờ quá khiến tôi loạn lên hết đây.” – Kalash thở dài. – “Để xem nào, hoa anh đào tượng trưng cho sắc đẹp, sự mong manh và trong trắng, là loại hoa "thoắt nở thoắt tàn" nên được các samurai rất yêu thích, vì nó tượng trưng cho "con đường chết" của người võ sĩ. Tôi nói thế có đúng chứ?”

“Đúng rồi đấy.” – Tenshi mỉm cười, đáp. – “Cánh hoa anh đào cứ như là một kiếp người vậy, thật mong manh, thật phù du, nhưng cũng thật đẹp, thật thanh khiết...

... Anh hãy xem, cánh hoa ấy tung bay mỗi khi có một làn gió thoảng qua, cũng như số phận phiêu bạt của con người, nhưng cảnh tượng ấy sao đẹp thế, dù phù du, nhưng lại huy hoàng.”

Vừa dứt lời, cô quay sang nhìn anh.

“Anh nhớ đấy, sống và chết như một đoá anh đào.”

Nghe đến đây, Kalash phì cười.

“Cô học làm văn từ khi nào thế, đồng chí tổng lĩnh nương?” – Kalash lên tiếng, cố gắng kìm nén tiếng cười của mình.

“Gần mực thì đen thôi.” – Tenshi tinh nghịch trả lời. – “Gần anh thì cứ như gần cái nghiêng mực di động ấy, sớm muộn gì thì cũng dính thôi.”

Nhưng chỉ chốc sau, nét mặt cô quay về dáng vẻ nghiêm nghị.

“Nhưng cái này tôi nói thật, miễn là anh còn sống, thì anh hãy cố gắng sống cho thật trọn vẹn, để sau này không có gì nuối tiếc.”

“Phải đấy.” – Kalash đáp, tay đón lấy một cánh hoa anh đào vào lòng bàn tay. Anh mân mê ngắm nhìn vẻ mong manh của chiếc cánh hoa màu hồng nhạt, và buông tay, để nó trôi trong cơn gió xuân.

“À mà này, cô có thể cho tôi biết thêm về cô công chúa u linh đó không?” – Kalash lên tiếng hỏi.

“Saigyouji Yuyuko đấy à?” – Tenshi đáp. – “Cũng có biết, nhưng vì sao anh hỏi vậy?”

“Thì... vì tôi không thể đến Minh Giới, mà tôi cũng cần tư liệu nên...”

“Vậy anh định trả công tôi cái gì?” – Tenshi tinh nghịch hỏi.

“Hai truyền thuyết về hai loài hoa tượng trưng cho mùa xuân ở Việt Nam.” – Kalash đáp, cố gắng thuyết phục người thiên nhân ấy. – “Dù sao ngành học của tôi là Đông Phương Học mà, mấy cái này tôi cũng khá rành.”

“Hm... đồng ý. – Tenshi đáp, đoạn nắm lấy cổ tay anh, kéo đi. – “Về Nhân Gian Lý, tôi sẽ kể cho.”

Kalash thở dài, dù đã quen nhau hơn nửa năm, nhưng đôi khi bản chất hiếu động của người tổng lĩnh nương này cũng làm anh bao lần xây xát. Nhưng có lẽ đó cũng chính là nguyên do khiến anh có thiện cảm với cô gái này. Anh vừa chạy, trong đầu hình thành một nỗi buồn man mác.

Anh chỉ ước rằng anh có thể kéo dài những chuỗi ngày này mãi mãi.

“Nhưng sao năm nay mùa đào đến sớm thế nhỉ?” – Giọng nói của Tenshi đưa anh trở về thực tại.

“Tôi cũng không biết nữa...” – Kalash đáp, đầu cố gắng gạt đi những suy nghĩ tiêu cực ấy ra khỏi đầu. – “Có lẽ do năm nay trời ấm nên mùa hoa đến sớm.”

Cả hai vừa chạy, vừa trò chuyện vui vẻ. Từng cơn gió xuân ấm áp thổi nhẹ nhàng, dọc theo con đường mòn, đưa những cành hoa trôi dạt đến bầu trời xanh biếc. Cả hai người không biết rằng, ở đằng sau một gốc cây anh đào, một người phụ nữ trong bộ áo kimono màu da trời với mái tóc màu anh đào bồng bềnh đang mỉm cười nhìn. Chính nàng đây, là người đã mang mùa xuân đến sớm, người đã xua tan đi cái không khí lạnh lẽo của mùa đông.

Yuyuko, dưới làn hoa anh đào, tay cầm hai chiếc quạt, múa một vũ điệu u linh huyền ảo. Trông nàng như một con bướm chao lượn giữa trời xuân.

“Xuân sang nở rộ anh đào
Trăng rằm tỏ sáng bao la đất trời.”