Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

The Bridge People No Longer Cross

Ảo Tưởng Hương, một vùng đất viễn tưởng ẩn chứa những đau thương

Tác giả: Kalash, Tenko

Bài viết số 1: Cây Cầu Không Người Qua Lại.

________________________________________________________

Ở Gensoukyou, nằm dưới lòng đất là cả một thế giới ngầm, nơi đây từng là Địa Ngục, nơi những Diêm Ma từng sống, phán xét những linh hồn người chết. Tuy nhiên, do dân số dưới Địa Ngục quá đông, những Diêm Ma đã di dời sang khu vực khác, những Youkai sinh sống nơi đây cũng theo Diêm Ma, bỏ lại một thành phố ngầm, một cung điện và một hỏa lò. Về sau, những oni đã di cư và sinh sống nơi Cựu Đô, chị em Komeiji cùng với thú nuôi mình tiếp quản Địa Linh Điện.

Nằm gần mặt đất có một cây cầu, cây cầu duy nhất dẫn đường xuống Cựu Địa Ngục. Và dưới cây cầu ấy, một cô gái với nước da trắng, mái tóc ngắn vàng hoe và đôi mắt màu xanh lục hằng ngày ngồi ngóng trông.

Sứ mạng của cô là trông coi cây cầu, bảo vệ những người đi qua nó. Nhưng từ khi Diêm Ma rời đi, cây cầu này không còn ai đặt chân đến.

Cô gái ấy là Mizuhashi Parsee. Theo lời Patchouli Knowledge, cô là một người gốc Ba Tư. Điều đó một phần nào có thể giải thích được dáng dấp ngoại lai của mình.

Cũng như mọi ngày, Parsee vẫn ngồi buồn chán cạnh cây cầu, đôi mắt vẫn như đang tìm kiếm, trông chờ. Nhưng chờ ai, chờ cái gì, cô lại không muốn nói ra.

Hơn hết, trong lòng cô lúc này ngập tràn đố kị. Mọi người, mọi vật đều làm cô ghen tức, có những lý do ghen tức rất bình thường như: “Sao nó đẹp hơn mình”, nhưng cũng có những lý do lạ thường như: “Sao nó không ghen tị với mình”.

Người thường nhìn vào sẽ thấy cô rất lạ lùng, vì ghen tị với những người có hoàn cảnh đẹp hơn lẫn xấu hơn bản thân cô. Nhưng, biết làm thế nào, khi cô là một Hashihime, một Youkai tạo từ sự đố kị.

Parsee ở đã ở đây bao lâu? Không ai biết, không ai nhớ, chỉ biết rằng cô đã ở đây từ trước khi các Diêm Ma rời khỏi địa ngục, trước khi Đại Kết Giới Hakurei được dựng lên, trước khi tộc Oni bị đánh đuổi khỏi Núi Youkai và xuống sinh sống ở Cựu Đô này. Chỉ có hai người biết, là vị Diêm Ma đã đày cô xuống đây, và chính bản thân cô.

________________________________________________________

Parsee từng là một con người, con gái duy nhất của một lái buôn người Ba Tư, lúc ấy đang sinh sống và kinh doanh tại vương quốc Ayutthaya (Thái Lan ngày nay). Vào khoảng thế kỉ XVII, khi được tiếp xúc với cộng đồng người Nhật ở Ayutthaya, họ đã quyết định dong buồm đến Nhật. Cuộc hành trình gian khổ, nhưng họ đã thành công.

Nhưng với số lượng hàng hóa lớn, gia đình Parsee đã trở thành mục tiêu của một băng đạo tặc. Sau hai tuần thăm dò và theo dõi, bọn chúng đã tấn công. Cha mẹ cô đã chống trả kịch liệt, nhưng cũng chết dưới lưỡi kiếm tàn độc của chúng. Toàn bộ số hàng hóa bị chúng cướp. Chỉ có Parsee sống sót và trốn thoát.

Cuộc sống nơi đất khách quê người thật không dễ dàng đối với một cô gái tuổi mười lăm. Cô lang thang, phiêu bạt khắp nơi, từ làng này sang thôn nọ, để cuối cùng bị xua đuổi vì mái tóc vàng hoe và cặp mắt xanh lục.

Kiệt quệ sau những tháng ngày lưu lạc, Parsee đã gục ngã.

Nhưng có vẻ trời đã rủ lòng thương xót cô. Một gia đình nông dân nọ đã mang cô về cưu mang, chạy chữa. Từ đây, cô như được tái sinh, như được ban thêm một cơ hội mới, một cuộc sống mới.

Cuộc sống nơi đất khách không phải là một điều dễ dàng. Hai trở ngại lớn nhất của Parsee chính là rào cản văn hóa và đời sống. Để giao tiếp, Parsee chỉ biết dùng bàn tay của mình để ra hiệu. Rồi việc ăn ở, cày cuốc, tất cả đều hoàn toàn xa lạ với con gái một lái buôn giàu có như cô.

Và trên hết, Parsee luôn phải sống trong sự kì thị của người làng, chỉ vì mái tóc vàng và đôi mắt xanh lục của mình.

Nhưng Parsee vẫn cố gắng. Mỗi ngày, cô luôn tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để giao tiếp với ba mẹ nuôi. Một tháng sau, cô có thể đối đáp một cách trôi chảy các câu đối thoại thường nhật. Và tiếp đó hai tháng, cô có thể viết được bằng hiragana những suy nghĩ của mình. Và một năm sau, không ai có thể nhận ra Parsee là một người gốc ngoại nếu không có mái tóc và đôi mắt dị thường của mình.

Năm 20 tuổi, một thanh niên đã đem lòng yêu nàng. Parsee cũng đáp lại tình cảm ấy. Cả hay hẹn ước với nhau, chờ ngày lành tháng tốt làm hôn lễ.

Vào khoảng thời gian nàng sống, Nhật Bản bước vào những năm cuối của thời kỳ Chiến Quốc, hoặc là Sengoku Jidai trong tiếng Nhật, với trận Vây hãm Osaka đánh dấu cái kết của thời kỳ máu đổ đầu rơi, xương chất thành núi, máu chảy thành sông này. Dù thế, những cuộc chiến tranh, những cuộc nổi loạn vẫn nổ ra, điển hình trong số đó là Loạn Shimabara, một cuộc khởi nghĩa của nông dân, của các lãng sỹ và của các tín đồ Công Giáo chống lại viên chỉ huy Matsukura Shigeharu.

Người tình nhân của Parsee vì thế mà khăn gói lên đường nhập ngũ để đàn áp cuộc khởi nghĩa này. Cuộc chiến diễn ra khốc liệt từ hai phía, song với lực lượng áp đảo, cùng với sự hỗ sợ của hai chiến hạm Hà Lan do Nicolaes Couckebacker chỉ huy, quân khởi nghĩa của Amakusha Shiro bị đánh bại ít lâu sau đó.

Chàng trai kia, sau khi lập được những chiến công, đã được trọng thưởng. Đắm chìm trong danh vọng và tiền tài, anh đã quên đi lời hẹn ước hôm nào. Ngày qua ngày, hình bóng người con gái Ba Tư ngày xưa anh thầm yêu giờ đây chỉ là một hạt bụi trong ký ức.

Hai năm sau ngày chàng trai lên đường chinh chiến, cha mẹ nuôi của Parsee qua đời trong một mùa đông lạnh giá. Parsee gần như suy sụp. Cô nắm lấy lời thề hẹn ước ngày xưa như một tia sáng lẻ loi cuối cùng soi sáng cuộc đời mình, để rồi thất vọng khi thấy người tình nhân trở về với một thiếu nữ xinh đẹp khác.

Lúc ấy, ngọn lửa hờn ghen đã cháy bùng trong trái tim nàng, nuốt trọn tất cả mọi lý trí. Trong cơn cuồng điên, cô lao vào chém chết cả người thanh niên cùng vợ mình trong một đêm trăng tròn mùa thu, khi cả hai đang trên một cây cầu bắc ngang một dòng sông thơ mộng. Parsee bị chém đầu ít lâu sau đó, vởi chiếc đầu cô được cắm ở đầu làng như một lời răn đe.

Nhưng mọi chuyện chua kết thúc. Vì không thể siêu thoát với một mối hận thù to lớn, oan hồn cô đã ám ngôi làng. Tròn một năm sau ngày cô bị chém đầu, ngôi làng bị thiêu rụi trong một ngọn lửa màu xanh lục ma quái. Tất cả người làng đều bị thiêu sống trong cơn hoả hoạn kinh hoàng đó. Chỉ có một thứ mà ngọn lửa không hề động đến, đó chính là chiếc cầu nghiệt ngã, chính là chiếc cầu mà mỗi khi một đôi tình nhân đứng trên cầu soi ảnh xuống dòng sông êm đềm, họ thấy hình bóng của một cô gái với mái tóc hoe vàng và đôi mắt xanh đang nhìn họ với cặp mắt thù hận.

Đó chính là cây cầu mà người đời gọi là “Cây cầu không người qua lại”.

Linh hồn của người con gái Ba Tư ấy bị áp giải xuống địa ngục nhận phán quyết cuối cùng ít lâu sau đó, và trở thành một kiều cơ canh giữ bản sao của chiếc cầu nghiệt ngã kia, nối đôi bờ giữa dương gian và địa ngục.

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

The Esotericist of the Present World

20 giờ 40 phút ngày 07 tháng 01 năm 2016.

Đã tám năm trôi qua từ ngày Niết Bàn xuất hiện, và giờ đây, dường như mọi người đã quên hẳn về nó, trừ những con người mang một sức mạnh siêu nhiên như tôi.

Những người bạn học của tôi giờ đã đi theo con đường của họ, song hàng năm chúng tôi vẫn cùng nhau quay về ôn lại những kỷ niệm xưa. Naomi giờ đã thành một y tá, Satoshi thì tiếp tục kinh doanh ở suối nước nóng tại nhà anh cùng với đứa em gái tên Yuka của mình. Ayumi và Yoshiki, cả hai người họ vẫn sống, song sự tồn tại của họ đã bị bào mòn như một hòn sỏi ven sông, sống một cuộc đời thầm lặng. Aiko thay thế chị mình, Kuon, cũng là giáo viên chủ nhiệm cũ của tôi, làm CEO trong tập đoàn Perfect Life Promotions, sau khi cô hi sinh khi phong ấn Sephirot thứ 7, Sephirot của Tri Thức. Magari có vẻ như cũng chuyển sang lập một công ty thám tử tư nhân chuyên về ESP sau khi rời bỏ tổ chức mang tên Ngôi Mộ Martubas.

Linh hồn hai người bạn tôi đã rời khỏi tôi, song họ có siêu thoát hay không thì tôi không rõ, nhưng dạo gần đây, với những hiện tượng quái lạ xảy ra xung quanh tôi khiến tôi cho rằng họ vẫn chưa muốn rời bỏ trần gian.

À quên, họ liên lạc với tôi thông qua bảng cầu cơ hồi tối qua kia mà. Phát nản với hai tên này... Muốn đi theo thì nói một tiếng đi, bày đặt ẩn hình rồi phá...

Tôi không có vai trò gì đáng kể trong chuỗi ngày đó. Tôi chỉ là một đứa học sinh trao đổi đến từ Moskva cố gắng truy tìm nguồn gốc của câu chuyện, của cái lời nguyền từng cướp lấy mạng sống hai người bạn thân, và đe doạ tôi từng giây từng phút. Nhưng tình cờ, tôi trở thành một con chốt, trong cái trò chơi sinh tử đó.

Những tháng ngày đó đúng là đen tối, nhưng vẫn có những tia sáng le lói soi đường.

Hiện tại thì tôi đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành phân tâm học. Tôi từng là giảng viên, song sau khi người bạn của tôi, Nikolai Kalashnikov, mất tích trong một chuyến đi nghiên cứu ở Nhật, tôi thôi việc và truy tìm tung tích của anh ta. Và mới cuối năm qua thôi, tôi phải cãi lộn với Aiko và Magari chỉ để họ đừng có nhúng tay vào việc làm của mình.

Và giờ đây, tôi đang bước dọc trên con phố ở Kyoto, mò mẫm quán cà phê nơi tôi hẹn một người khách. Nhưng thật sự, tôi chẳng biết đường, mà giờ hẹn đã gần kề.

“Đành vậy, bắt taxi đi cho nhanh...” – Tôi chán nản thở dài.

Chừng năm phút sau, tôi đã ngồi trên xe, ngắm nhìn cái thành phố hiện đại dưới ánh đèn neon lấp lánh khắp nơi. Đẹp thật đấy, nhưng tôi vẫn thích Moskva hơn.

“Anh là người ngoại quốc à?” – Anh tài xế taxi lên tiếng hỏi.

“Phải, tôi từ Nga đến.” – Tôi đáp. Gặp được một người tài xế niềm nở như vầy cũng vui.

“À!” – Anh ta khẽ gật. – “Anh đến đây là đi du lịch à? Và anh nói tiếng Nhật khá chuẩn đấy, anh học lâu rồi à?”

“Không hẳn, tôi đến đây điều tra vụ mất tích của một người bạn.” – Tôi đáp. – “Anh biết đấy, vụ mất tích hồi tháng 9 năm ngoái. Và đúng, tôi học tiếng Nhật cũng lâu rồi, và có một năm qua đây với tư cách học sinh trao đổi.”

“Tôi nhớ rồi.” –Anh ta thở dài. – “Cảnh sát đã truy tìm hết ngọn núi đó mà vẫn không thấy tung tích... họ cho rằng anh ấy đã...”

“Không sao đâu, tôi tin hắn ta còn sống.” – Tôi cắt lời. - “Tin tôi đi, tay này tuy trẻ nhưng cũng thuộc dạng cứng đấy.”

“Tôi cũng mong thế.” – Người tài xế đáp. – “Mà anh có quan hệ gì với anh ta à?”

“Bạn cùng trường đại học ấy. Bọn tôi tốt nghiệp cùng năm. Sau đó thì cả hai cũng thư từ qua lại, ít nhất cho đến khi ổng mất tích.” – Tôi trả lời.

Cả hai chúng tôi trò chuyện trên khắp chuyến đường, chủ yếu về vụ mất tích nọ. Tôi khá mến cái tính niềm nở của anh ta. Gặp được một người như vậy ở đây khá hiếm.

Mười lăm phút sau, tôi đến quán cà phê đã hẹn. Sau khi trả tiền và chào tạm biệt người tài xế, tôi chầm chậm bước vào, mắt lia qua chiếc điện thoại Yota của mình.

“Vừa kịp hẹn.” – Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết người Nhật họ rất nề nếp, nên việc trễ hẹn sẽ dễ làm họ khó chịu. – “Nhưng giờ biết cách nào tìm ra cô ấy chứ?”

Một cô gái trẻ tuổi bước ngang trước mặt tôi. Cô mặc một bộ áo váy màu tím, với chiếc sơ mi trắng dài tay, đầu đội một chiếc mũ lớn che đi mái tóc nâu bồng bềnh như mây trời.

Nhưng con mắt trái của tôi cho thấy một cái gì đó cao siêu hơn nữa. Ẩn trong thân hình nhỏ bé của cô gái đó là một sức mạnh to lớn. Người cô phát ra một hào quang màu tím huyền ảo, trái ngược với màu đỏ trên người tôi.

Có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy ở tôi một cái gì đó, nên đã quay lại nhìn. Đôi mắt nâu mở to tròn ẩn chứa một cái gì bí ẩn, như một thế giới huyền bí đang ẩn đằng sau đôi mắt ấy.

“Xin lỗi, cô có phải là Usami Sumireko không?”

Tôi thật sự không biết vì sao tôi lại hỏi như vậy, nhưng trực giác của tôi cứ thôi thúc. Nếu giờ cô ta trả lời không thì sao? Cái này hơi bị quê.

“Phải, tôi là Usami Sumireko.” – Cô ta trả lời. Tôi thở phào nhẹ nhõm. – “Vạy anh chắc là Ivan Kuru... Kuru...”

“Phải, tôi là Ivan Krushchyov.” – Tôi mỉm cười đáp. – “Nhưng cứ gọi tôi là Vanya cho gọn.”

“Chào buổi tối, Vanya.” – Sumireko mỉm cười nhìn tôi. – “Hân hạnh được gặp anh.”

“Tôi cũng vậy.”

Sau đó, cả hai chúng tôi bước vào trong quán. Quán cà phê khá nhỏ, nhưng bố cục rất tuyệt. Chúng tôi chọn cho mình chiếc bàn nằm khuất trong góc. Dù sao, tôi cũng không muốn ai nghe câu chuyện của mình.

“Quý khách dùng gì ạ?” – Người bồi bàn hỏi chúng tôi.

“Một Chocolate đá.” – Tôi trả lời.

“Cappuccino đá.” – Sumireko tiếp lời.

“Dạ vâng ạ, xin quý khách chờ trong giây lát.” – Nói rồi, chị ấy quay đi.

Chờ lúc người bồi bàn đi xa, Sumireko quay sang nhìn tôi, hỏi:

“Có phải anh đang đi tìm tung tích của anh người Nga ấy đúng không?”

“Phải, và tôi cần biết mọi thông tin để tìm hiểu.” – Tôi trả lời. – “Tôi có đọc qua blog của cô, và khá thích những gì cô viết trong đấy, nên tôi quyết định liên lạc và tìm hiểu.”

“Anh không cho rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của một đứa chuunibyou sao?” – Sumireko mỉm cười chất vấn.

“Nói thật, tôi đã thấy, đã trải qua quá nhiều để biết rằng những gì cô viết không đơn thuần là chỉ sản phẩm của trí tưởng tượng.” – Tôi thẳng thừng đáp.

Sumireko nhìn tôi, ánh mắt như đang dò xét. Tôi cũng không ngại ngần gì phải tránh ánh mắt đó cả, nhất là khi tôi cần niềm tin của cô ta.

“Có phải anh là một ESP-er hay cái gì tương tự không?” – Sumireko nhìn vào mắt tôi.

“Không hẳn là ESP-er, nhưng đúng là tôi có một vài năng lực siêu nhiên.” – Tôi đưa bàn tay phải của mình lên phía trước, tạo một làn khói đen nhỏ bao phủ. Sau đó điều khiển chúng thành những con người tí hon nhảy múa, trước khi thu lại năng lực.

“Khá tuyệt đấy, có vẻ tôi có thể tin tưởng anh.” – Ánh mắt Sumireko sáng bừng lên. Có vẻ tôi đã thành công rồi.

“Vậy cô có thể cho tôi biết thông tin về anh ta được không?”

“Được thôi.” – Sumireko mỉm cười. – “Anh ta vẫn còn sống, khoẻ là đằng khác, và tôi mới gặp anh ấy hôm qua.”

“Sao cơ?” – Tôi ngạc nhiên. – “Cô gặp anh ta ở đâu.”

“Chuyện dài dòng lắm, nhưng nếu anh muốn hiểu thì tôi sẽ kể đầu đuôi cho anh về cách tôi gặp anh ấy.” – Sumireko nhìn tôi, tay với lấy ly cappuccino hớp lấy một ngụm.

“Chuyện này... tôi không chắc lắm.” – Tôi nhìn Sumireko, mặt tỏ vẻ lo ngại. Tôi không biết tôi có nên đào quá sâu vào chuyện riêng tư của cô ấy không? Nhưng tôi vẫn muốn biết. – “Nhưng tôi cần mọi thông tin, và vì cô cũng là ESP, nên chắc tôi có thể cần biết một chút về quá khứ của cô đấy, và những gì cô biết về anh ta.”

“Được thôi” – Sumireko nhìn tôi, mỉm cười. –“Mọi thứ bắt đầu rất lâu rồi, từ khi tôi nhận thấy mình có năng lực ESP này.”

___________________________________________________

Năm ấy, tôi mới lớp 8.

Tôi sinh ra trong một gia đình danh giá, nên ba mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi. Ngoài giờ học trên lớp, tôi còn phải học thêm, học các môn năng khiếu như piano, như violin, đủ cả, mặc những lời phàn nàn của tôi. Ngày qua tháng lại, tôi sống khép kín, chẳng ai bầu bạn, trừ chú gấu trúc nhồi bông ở nhà.

Tôi ngày đêm lết từ trường, rồi qua các lớp học thêm, rồi sang các lớp nhạc, để rồi ngủ mê mệt trong khoảng thời gian ít ỏi còn sót trong ngày. Những ngày lễ, dù muốn được dạo chơi, nhưng tôi luôn bị từ chối.

Ngày hôm ấy, trên đường từ trường về nhà, thì chiếc xe hơi chở tôi gặp tai nạn. Người tài xế chở tôi may mắn không bị thương nặng, nhưng tôi thì không được như vậy. Tôi vào bệnh viện lúc thập tử nhất sinh, toàn thân như tê liệt, không đau đớn, không cảm nhận được gì. Tôi nghe thấy rõ tiếng khóc của cha, của mẹ, nhưng liệu họ có khóc cho tôi, hay chỉ vì những kỳ vọng của họ có thể tan biến. Nhưng với bậc phụ huynh, tôi nghĩ họ sẽ khóc cho con mình.

Lúc ấy, tôi bị chấn thương vùng đầu khá nặng, buộc phải phẫu thuật để cắt bỏ tụ máu động trong đầu, tránh các tai biến. Cuộc phẫu thuật thành công, không có biến chứng, song cũng làm tôi mất trắng năm học ấy trong bệnh viện. Nhưng, dù biết rằng nghĩ như vậy là không đúng, nhưng khoảng thời gian đó tôi mới biết thế nào là nghỉ ngơi.

Và chính trong khoảng thời gian này, tôi tìm ra năng lực ESP. Có vẻ sang chấn từ vụ tai nạn đã khiến tôi có được sức mạnh này. Tôi giấu nó, và cố gắng thuần thục, khống chế nó. Cũng trong khoảng thời gian này, tôi mới hoài nghi rằng những câu chuyện cổ tích tôi thường nghe không chỉ là hư cấu từ trí tưởng tượng của con người, mà là những sự việc ít nhiều xảy ra trong quá khứ được lưu truyền.

Sau khi xuất viện, tôi lao vào tìm hiểu những câu chuyện thần thoại kia, và từ từ tin tưởng, đắm chìm trong nó. Ai cũng cho tôi là một kẻ lập dị, một con điên bị chuunibyou. Nhưng có ai đã thấy được những gì tôi có thể làm. Tôi có thể hất tung chiếc nắp cống nặng trịch và ném nó như chơi. Tôi có thể kéo đổ cột đèn đường nếu tôi muốn. Và hơn hết, tôi có thể bay lượn trong không trung, dù ở thành phố tôi không thể làm thế một cách công khai.

Sau bao tháng ngày tìm kiếm, tôi tình cờ nhìn thấy một tập sách cũ trong thư viện Kyoto. Một tập sách của gia tộc Hakurei, những ghi chú về các loài yêu quái họ từng chiến đấu trong quá khứ. Với những người ngoài kia, họ cho rằng đây chỉ là một dạng khác của Hoạ Đồ Bách Quỷ Dạ Hành, nhưng tôi thì không. Tôi có thể cảm nhận được cái gì đó khác lạ từ quyển sách. Tôi chăm chú đọc, và một thứ đã hút lấy anh mắt của tôi lúc ấy.

“Nhật Xuân Thổ Niên, Minh Trị Thập Bát Niên, người kế thừa của gia tộc Hakurei xây dựng Bác Lệ Đại Kết Giới ngắn cách Ảo Tưởng Hương khỏi phần con lại của Nhật Bản.”

Cái dòng chữ ấy khiến tôi tò mò. Không lẽ trên thế giới vẫn con một vùng đất con người chưa tìm thấy, và ai đang sống ở đó, có phải những yêu quái đã di dời vào đấy hay không? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra nhảy múa trong đầu tôi, càng khiến tôi vui mừng. Ngày qua ngày, tôi càng chìm đắm vào thế giới mộng tưởng kia.

Từ khi xuất viện, cha mẹ tôi đã giảm bớt một phần gánh nặng từ các lớp học thêm, có lẽ vì họ, cùng với lời khuyên của các bác sỹ, rằng để tôi bình phục một khoảng thời gian để các chấn thương vùng đầu được lành hẳn. Đối với tôi, đó là một tin vui, tôi cuối cùng cũng được thoát khỏi những gánh nặng học đường, dù đó có thể chỉ là tạm thời.

Tôi tìm kiếm, lục lọi hết mọi bộ sách trong thư viện, ra soát hàng loạt trang blog cá nhân chỉ để thấy một bằng chứng cho sự tồn tại của vùng đất ấy. Những ánh mắt khinh thường kia đối với tôi chỉ là làn gió thoảng qua. Tôi mặc kệ họ. Đối với tôi, chính họ là những kẻ đáng thương vì không được nhìn thấy mặt còn lại của thế giới, cái bề sâu phức tạp mà không ai chịu tìm kiếm vì lo sợ những dị nghị khác nhau. Tôi có nghe qua những “cuộc săn phù thuỷ” ở các nước châu Âu cổ, khi họ bắt giam, thiêu sống những con người họ cho là “dùng ma thuật hãm hại con người”, hay “ký giao kèo với ác quỷ” dưới câu nói “nhân danh thượng đế”, “nhân danh chúa trời”, và có thể đó chính là nguyên nhân mà ma thuật không có con đường phát triển.

Những sinh vật thần thoại kia cũng thế, con người chúng ta giết họ, chỉ để bảo vệ bản thân. Nhưng hãy xem, đã có biết bao nhiêu vụ án thương tâm như cha chôn sống con, mẹ thả con trôi sông chỉ vì nghi ngờ con mình là yêu quái. Rồi những cuộc chiến giữa người và loài yêu quái nữa thì sao? Chúng ta chiến thắng, nhưng nó làm được gì? Vì sinh tồn, yêu quái tấn công con người. Và cũng vì sinh tồn, con người tấn công yêu quái. Đối với con người, thì việc họ tấn công các loài yêu ma là chính nghĩa, nhưng điều ngược lại cũng đúng. Chúng ta không có quyền phán xét, nhất là khi chúng ta đã tàn sát, đã tiêu trừ hầu hết những sinh linh ấy, trong khi họ giết bao nhiêu con người? Mười, hai mươi, một trăm? Tôi không biết, nhưng con người giết họ lại bao nhiêu? Một ngàn, hai ngàn, một vạn? Đó là một sự thật mà từ thuở xưa chưa con người nào dám thừa nhận.

Tất nhiên, đây là thời đại của khoa học. Từ đò đá, đồ đồng, đồ sắt, chúng ta đã đến thời đại của vật liệu polymer, của vật liệu composite, của vật liệu nano. Từ những chiếc xe ngựa, chúng ta đến thời đại máy hơi nước, rồi thời đại xăng dầu, rồi thời đại nguyên tử. Từ những phương pháp chọn giống trong chăn nuôi, trồng trọt, chúng ta đã đến thời đại của kỹ thuật gene, của nhân bản vô tính. Khoa học phát triển rất mạnh, và kéo theo niềm tin của thế giới thần thánh về hư không. Con người vẫn tôn thờ thánh thần, Chúa vẫn được tôn sùng, thần linh vẫn được thờ phụng, nhưng có ai thật sự tin vào họ, có ai bỏ cả cuộc đời mình chỉ để phục vụ họ, hay tất cả là vì danh tiếng?

Tôi cứ như một chiếc thuyền đi ngược dòng thác. Luôn phải hứng chịu những ánh mắt kỳ thị của mọi người, luôn phải đón nhận những cái nụ cười khinh bỉ, luôn phải nghe những lời nói xấu cay độc. Tôi cũng chỉ là một con người, dù có năng lực ESP, nhưng tôi cũng chỉ là một con người, tôi mắc sai lầm như một con người. Nhưng tôi luôn luôn hứng chịu những lời chỉ trích nặng nề từ những sai lầm đó, chỉ vì họ nhìn tôi như một con lập dị.

Anh biết đấy, đôi lúc tôi muốn bương xuôi, và để mặc con thuyền trôi theo dòng thác. Nhưng không, cái năng lực ấy khiến tôi nhớ ra cái mục tiêu của mình, và tôi lại đâm đầu đi tiếp. Tôi không được phép đầu hàng, tôi cần phải vén bức màn bí ẩn của thế giới, tôi sẽ cầm ngọn đuốc xua tan đi bóng đêm hiu quạnh bao phủ lên những bí mật cổ xưa của nhân loại.

Tôi đã thành công.

Đầu năm ngoái, năm 2015, tôi đã lướt đến một vài trang mạng khác nhau, trong đó có một bản cache lưu lại của một blogger khá nổi tiếng ngày xưa tên Naho, một trang mạng của một thám tử tư nhân tên Magari, ngay cả trang chủ của tập đoàn Perfect Life Promotion cũng có những bài đăng khác nhau về những vấn đề này. Những bài viết cũ có nói về một lá bùa tên Sachiko mãi mãi về sau, dù theo họ là bùa này đã hết thiêng. Ngoài ra, họ còn có những giả thuyết khác nhau về những khu vực dị thường và khối cầu huyền bí.

Khu vực dị thường, những khu vực khác nhau ở ngoại giới, nơi những hiện tượng siêu nhiên thật sự xảy ra. “Nếu bước vào khu vực dị thường, bạn có thể mở cánh cổng đến một thế giới khác.”

Khối cầu huyền bí, tên gọi chung cho các vật thể được lấy từ những khu vực dị thường, mang trong mình sức mạnh siêu nhiên của ngoại giới. “Nếu thu thập đủ bảy khối cầu huyền bí, mong ước bạn sẽ thành hiện thực.”

Nó sai, tôi đã thử, nhưng nó sai. Tuy nhiên, một kết quả khác bất ngờ xảy đến với tôi. Tôi đã mở được cánh cổng đến với Ảo Tưởng Hương. Chính những viên đá đã giúp tôi làm suy yếu Bác Lệ Đại Kết Giới, và mở một con đường đi đến vùng đất thần thoại này.

Tuy nhiên, tôi không có viên đá của bản thân Ảo Tưởng Hương, khiến tôi không thể tồn tại ở đấy lâu dài. Để tìm hiểu kỹ hơn, trước khi biến mất, tôi rải những viên đá khác nhau, và dùng chính phương thức đi đến Ảo Tưởng Hương để lôi những cư dân bên đấy về, tạm thời. Tất nhiên, tôi đã một phần đánh bại họ nhờ lợi thế sân nhà, và ngày hôm đó không ai ở ngoài vì họ đang tưởng niệm ngày thảm hoạ năm 2009 giúp tôi có thể tự do dùng hết sức mạnh của mình.

Nhưng tôi đã tính sai một nước cờ, khi chiến đấu với một con bake-danuki, ả đã ném cho tôi “viên đá Ảo Tưởng Hương”, thực chất là một con tanuki khác giả dạng và đã dùng bất cứ ma lực nào lôi tôi vào đấy. Đó là một đêm kinh hoàng, tôi gặp tất cả, và bị tấn công bởi những truyền thuyết đô thị khác nhau đến khi gặp Thánh Đức Thái Tử, và được cô ấy, phải, cô ấy, chỉ dẫn con đường trở về, dù chỉ tạm thời.

Đó là lần thứ hai tôi đối mặt với nỗi sợ cái chết. Tôi chưa hề nghĩ đến những hiểm nguy tiềm ẩn nơi đấy. Tôi rất sợ, sợ rằng tôi sẽ bỏ xác tại vùng đất kia. Nhưng tôi không còn đường lui, tôi đã nhúng tay vào những bí ẩn bậc nhất của thế giới, và giờ tôi như đang bị săn lùng, bị trừ khử để những bí ẩn kia mãi là bí ẩn.

Khi quay về Ảo Tưởng Hương, tôi đã quá tuyệt vọng, tôi tấn công bằng mọi năng lực vào bất kỳ ai tôi cho là kẻ thù. Con người tôi đánh vào lúc ấy chính là một người thừa kế của gia tộc Hakurei. Tôi quá lo sợ, sợ sẽ bị giết, nên tôi điên cuồng chiến đấu.

Tôi đã thua.

Phải, tôi đã thua, nhưng hoá ra không ai muốn lấy mạng tôi cả, họ chỉ muốn dạy cho tôi một bài học và đưa tôi trở về thế giới bên ngoài. Nhưng, giờ đây, linh hồn tôi như mắc kẹt trong đó, và tôi luôn viếng thăm Ảo Tưởng Hương trong giấc ngủ của mình. Tôi ngủ thật nhiều, ở nhà, trong lớp, bất kỳ đâu tôi có thể. Lúc ngủ chính là lúc tôi thật sự tự do, chính là lúc tôi tha hồ nghiên cứu những bí ẩn kia một cách công khai. Nhưng, điểm số của tôi ngày càng sa sút hẳn đi, và tôi nhận ra rằng, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, thì những năm tháng điên cuồng học sẽ trở lại.

Vì thế, tôi không còn đến Ảo Tưởng Hương quá thường xuyên, bởi tôi phải sinh hoạt trở lại như một con người, dù không muốn. Và ban đêm ở đấy thì, tôi hầu như không có ai để bắt chuyện khi mọi người đang chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Nhưng lúc ấy, tôi cũng gặp được một người, người mà báo đài lúc ấy đang đăng tin mất tích trong ngọn núi Yatsugatake, khi anh ta đang lang thang khắp Nhân Thôn giữa đêm hôm khuya khoắt. Chúng tôi trò chuyện được một khoảng thời gian, và nhận ra rằng cả hai đang có chung một chí hướng.

___________________________________________________

“Và đó là tất cả những gì tôi biết.” – Sumireko hớp lấy một ngụm cappuccino từ chiếc ly. Cô ngồi đó, anh mắt ánh lên bao nhiêu tâm trạng trái ngược.

Tôi cũng không còn gì để che giấu. Từ chiếc túi nhỏ, tôi lấy ra hai viên đá đưa trước mắt Sumireko. Cô nhìn chúng, cau mày suy nghĩ.

“Đó là gì thế?” – Sumireko hỏi tôi.

“Chuyện khá dài dòng, nhưng nếu cô cho phép, tôi sẽ kể lại những gì tôi đã trải qua, từ lá bùa Sachiko ban nãy, đến thảm hoạ năm 2009 cô có nhắc đến.” – Tôi trả lời. Ánh mắt Sumireko mở to ngạc nhiên.

“Ý anh là sao?” – Sumireko nhìn tôi, tò mò hỏi. – “Anh có liên quan đến chúng à?”

“Cũng không hẳn đâu...” – Tôi nhìn vào đôi mắt của Sumireko. – “Đó là một câu chuyện được viết từ xương máu, một câu chuyện đen tối xoay quanh một cuốn quỷ thư...”

Tôi bắt đầu kể, tôi nói mọi thứ tôi trải qua. Đôi mắt Sumireko từ tò mò, chuyển sang ngạc nhiên, thích thú và sợ hãi. Nhưng ẩn sâu trong đấy, tôi thấy một ngọn lửa, một ngọn lửa của niềm đam mê, một ngọn lửa bùng cháy giữa giông tố, tôi thấy một chiếc thuyền đi ngược dòng hải lưu, và tôi thấy một ngọn hải đăng soi chiếu sáng vào làn sương thần bí trong bóng đêm bất tận.

‘Dù bất cứ giá nào, đừng từ bỏ, em nhé...’


Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Lời nguyền thứ 1: Con mắt

Ngay sau khi kết thúc lời giới thiệu ngắn gọn, người giáo viên mái tóc bạch kim bước đến Ivan.

“Ivan, chào mừng em đến với lớp 2-9 của học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. – “Cô là Niwa Kuon, cô là phó giáo viên chủ nhiệm và sẽ dạy em môn Anh Ngữ.”

Và một nữ sinh nhỏ người đứng cạnh cô Kuon bước đến gần, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.

“Mình là Shinozaki Ayumi, lớp trưởng của lớp 2-9. Chào mừng đến với học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. Nhưng trong thâm tâm Ivan, anh cảm giác như đó là một nụ cười gượng ép, và cô đang giấu một sự kinh sợ khỏi anh.

Ivan khẽ bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, nhưng ngay khi làn da hai người vừa tiếp xúc, anh cảm thấy người mình như có một luồng điện phóng qua.

Anh khẽ nhăn mặt trong tíc tắc, nhưng điều đó không qua được đôi mắt dò xét của Ayumi.

“Bạn sao thế?”

“À, không có gì.” – Ivan bối rối trả lời. – “Mới nãy mình có trượt chân, và khuỷu tay đập mạnh vào tường nên giờ còn hơi đau.”

Phải, đúng là lúc nãy anh có ngã và đập tay vào tường, song cơn đau lúc này hoàn toàn không phải do cái khuỷu tay gây ra.

Buông bàn tay của Ayumi ra, anh xách chiếc cặp của mình đi về chiếc ghế trống đang chờ.

“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”

Ivan giật mình, quay về nơi phát ra tiếng nói.

Anh mắt anh hướng về một nam sinh với mái tóc nhuộm vàng hoe.

“Tch, chắc mình tưởng tượng ra ấy thôi...” – Ivan nghĩ thầm, và bước về chiếc ghế.

Ở trên bục giảng, cô Kuon bắt đầu bài giảng của mình.

________________________________________________________________

Buổi học sáng trôi qua chậm chạp, và giờ nghỉ ăn trưa đã đến.

Ivan ngồi trong lớp gặm qua loa hai chiếc bánh mỳ nhỏ, nốc hết chai nước khoáng và gục xuống chợp mắt. Một triệu chứng thường xảy ra với những người đi xa, khi múi giờ của hai nơi họ sống hoàn toàn khác nhau. Ở Moskva và ở Nhật chênh nhau sáu giờ, tức khi người Nhật đi học đi làm thì người dân ở Moskva còn đang yên giấc.

Ngày hôm nay là tròn một năm ngày hai người bạn anh mất, điều đó khiến anh muốn đè nén cái cảm giác đau buồn này vào người, và khoá chặt nó trong lồng ngực.

Cố gắng gạt tan những ý nghĩ tiêu cực ấy tkhỏi đầu, Ivan nhắm mắt và chìm vào một giấc ngủ ngắn.

Lúc Ivan mở mắt ra, anh thấy anh đang đứng trong một lớp học nhỏ tồi tàn, mục nát, và không kém phần quen thuộc.

Tim Ivan như đập liên hồi, mắt anh láo liên nhìn quanh. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Đừng nói là...” – Ivan nghiến răng nói. – “Thế quái nào mình lại về đây...”

Sột soạt!

Ivan bất giác quay lưng nhìn về phía sau, nơi tiếng động phát ra. Mắt anh trợn tròn trong kinh hãi.

Đứng trước anh là vong hồn hai người bạn cũ, người nám đen vì “hắc hoá”, nhìn anh với một ánh mắt đầy sát khí.

“Oh, chào Vanya.” – Vong hồn người con trai lên tiếng. – “Không ngờ là có ngày tao gặp mày ở đây...”

“Mishaka...” – Ivan nhè nhẹ lùi xa.

“Vanya~” – Đến lượt vong hồn người con gái cất lời. – “Cảm giác sau khi hại chết hai người “bạn thân” thế nào?”

“Katyusha...”

“Bọn tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi Vanya.” – Cả hai vong hồn đồng thanh nói.

Cái ngày mà chúng tao được tra tấn mày đến chết một cách từ từ đấy.”

Vừa dứt lời, chúng xuất hiện sau lưng Ivan, bàn tay lạnh giá của chúng đặt lên vai anh.

“Tránh xa tao ra!” – Ivan choàng tỉnh, đưa bàn tay lên sẵn sàng thủ thế.

“Kyaaa!”

Một tiếng thét khiến anh trở về thực tại.

Trước mặt anh là Ayumi, cô đang nhìn anh với cặp mắt kinh hãi.

“Shi... Shinozaki!” – Anh hoàng hồn. – “Mình, mình không có ý đó.”

“Này, sao mày quát vào mặt Shinozaki thế?” – Người nam sinh với mái tóc nhuộm vàng ấy gằn giọng. – “Shinozaki chỉ muốn gọi mày dậy vì giờ học sắp bắt đầu mà mày cư xử như thế?”

Và như thể chứng minh anh ấy không nói suông, anh đứng dậy và đưa thẳng nắm đấm về phía Ivan.

“Học sinh trao đổi hay không, tao đếch cần biết, nhưng mày láo là tao cho mày húp cháo đấy.”

“Mình thật sự không cố ý.” – Ivan yếu ớt trả lời. Nếu bình thường, anh sẵn sàng lao vào tay đôi, nhưng bởi lần này anh cảm thấy lỗi là hoàn toàn của mình, nên cái bản chất nóng nảy đã không trỗi dậy, và Ivan biết ơn điều đó.

“Thôi được rồi.” – Ayumi lên tiếng. – “Nhìn khuôn mặt của bạn thì chắc bạn phải gặp phải ác mộng đúng không?”

“Phải... và thật sự tôi cũng không muốn nhớ về nó...” – Ivan khẽ nói.

“Thôi không sao đâu, đó cũng là chuyện thường mà.” – Ayumi nhẹ nhàng nói. – “Kishinuma, anh ta cũng không có ác ý đâu, nên đừng nói nặng lời như thế.”

Người mang tên Kishinuma hạ tay xuống.

“Vậy thì chắc tôi cũng nên xin lỗi vì hành vi thái quá của mình.” – Anh đưa tay gãi mái đầu vàng hoe của mình.

“Không sao, dù gì tôi là người gây chuyện trước mà.” – Ivan thở phào nhẹ nhõm. – “Shinozaki, cho mình ra ngoài rửa mặt chút.”

Với một cái khẽ gật đầu, cô tranh đường cho thân hình to lớn của Ivan bước đi. Sau đó, cô bước về chỗ của mình.

Rầm!

“Bố tía nó!” – Vang lên tiếng chửi của Ivan khi từ cửa lớp. Vì một lý do nào đó anh đập nửa người bên trai vào cánh cửa sắt.

“Này, có sao không đấy.” – Kishinuma lên tiếng.

“Không... không sao.” – Ivan đáp rồi bước vội ra cửa.

________________________________________________________________

“Họ đang ở đây.” – Ivan nghĩ thầm. – “Mình biết chắc họ đang ở đây.”

Đôi chân của anh bước nhanh đến nhà vệ sinh nam. Không chần chừ, anh đến nhìn trước chiếc gương của bồn rửa mặt.

Trong gương, ngoài anh ra, còn có hai hình bóng mờ ảo khác.

“Mishaka, Katyusha, cả hai đang ở sau lưng tôi phải không?”

Hai hình bóng ấy bước lại gần anh. Anh nhắm mắt như chờ cái chết.

“Vanya, nghe bọn này nói đây.”

Trái với những gì anh nghĩ, giọng của họ dù có hơi huyền ảo, như vang từ vực thẳm, nhưng trong đó không hề có tà ác.

“Vanya, mày vừa mới suýt chết đấy.”

“Cái... cái gì?” – Ivan cảm giác một làn gió lạnh thổi qua người, khiến người anh run cầm cập. – “Hai người nói thế có nghĩa gì?”

“Có phải lúc nãy, mày mơ thấy ở ngôi trường đáng nguyền rủa đó, và bị bọn tao giết phải không?”

“Sao... sao hai người biết?”

Ivan thực sự bối rối, anh không biết phải phản ứng thế nào trước những thông tin mà hai linh hồn vừa cho anh biết.

“Vậy là tao đoán đúng.” – Mikhail thở dài.

“Một giấc mơ quái ác xuất phát từ nỗi sợ hãi của bản thân mỗi người, và trong lúc họ chết trong giấc mơ, thì “hắc hoá” sẽ xâm thực và giết chết người đó.” – Yekaterina tiếp tục nói. – “Và như tôi đoán, nỗi sợ của bạn đúng là niềm trăn trở khi rủ bọn tôi thực hiện nghi thức.”

“Lúc ấy, nếu cô nàng lớp trưởng không kịp đánh thức mày dậy... thì có lẽ mày là nạn nhân thứ ba của nó.” – Mikhail buồn bã đáp. – “Nó như một lời nguyền, không phải, một căn bệnh chúng ta, và chỉ chúng ta, đã nhiễm từ ngôi trường ấy...”

“Nó tồn tại và phát triển nhờ vào nỗi đau khổ của chúng ta, khi nào chúng ta cảm thấy sợ hãi, mặc cảm nhất thì nó sẽ trỗi dậy, ban tặng chúng ta một cơn ác mộng và kết liễu cuộc đời chúng ta.” – Yekaterina lặng lẽ tiếp lời. Nhưng rồi cô nhìn thẳng vào Ivan với một ánh mắt nghiêm nghị. – “Vanya, dù lời đề nghị này hơi khác thường, nhưng hãy cho bọn tôi sống trong con mắt trái khiếm thị của bạn.”

“Cái... cái gì?” – Ivan ngạc nhiên hỏi. – “ Chuyện này là thế nào?”

“Vậy bạn vẫn chưa nhận ra sao?” – Yekaterina nói. – “Có phải bạn nhận thấy những điều khác thường từ bốn thành viên trong lớp phải không? Một người nhạy với thế giới tâm linh như bạn hiểu rõ quá mà.”

Ivan cau mày, suy nghĩ.

“Khoan đã, cảm giác điện giật lúc bắt tay với Shinozaki Ayumi, và một cảm giác khó tả phát ra từ cô, Kishinuma và hai người khác.” – Ivan quay lại nhìn hai người bạn của mình, ánh mắt mở to.

“Xin lỗi, nhưng đây là vì mạng sống của bạn...”

Yekaterina và Mikhail hoá thành hai quả cầu lao vào mắt trái Ivan, và anh không kịp phản ứng gì.

Một cơn đau khủng khiếp chạy khắp cơ thể anh khiến anh hét lên một tiếng.

Ở bên ngoài, có tiếng chân chạy đến, và cánh cửa mở toang.

“Này, có chuyện gì thế?” – Một thầy giáo đứng tuổi bước vào.

Trước mặt thầy là Ivan, tay ôm lấy con mắt trái của mình, rên rỉ trong đau đớn. Một dòng máu đỏ lòm chảy từ mắt anh.

Thầy vội rút một chiếc khăn trắng, giúp anh cầm lại dòng máu. Sau đó, thầy dìu Ivan đến phòng y tế sơ cứu.

Ở bên ngoài, Kishinuma chạy đến.

“Ivan, đi đâu lâu... khoan đã...” – Kishinuma tái mặt khi thấy chiếc khắn trắng bây giờ đỏ lòm vì máu.

“Bạn này cần xuống phòng y tế, em hãy về thông báo với giáo viêc đứng lớp đi Yoshiki.”

“Vâng ạ.” – Nói rồi, Kishinuma Yoshiki tức tốc chạy về.

________________________________________________________________

Ở phòng y tế.

Người thầy lúc nãy và lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm khi biết con mắt trái Ivan không bị tổn thương đáng kể. Nhưng y tá phụ trách khuyên anh nên ở lại nghỉ ngơi, và bản thân anh cũng thấy hơi chóng mặt vì lượng máu thất thoát lúc nãy.

Sau khi chúc sức khoẻ Ivan, người thầy ấy bước khỏi phòng y tế. Ayumi thì điền giúp Ivan tờ giấy xin nghỉ buổi học này.

“Dựa theo những gì chị thấy, thì em bị xuất huyết dưới kết mạc. Triệu chứng này xảy ra ở một số người và cũng không phải là đáng lo ngại nếu nó xảy ra không thường xuyên.” – Chị y tá phụ trách nói với Ivan. – “Nhưng cái làm chị lo ngại là, chị chưa thấy trường hợp nào máu lại chảy nhiều như thế.”

“Chắc tại do em bị chứng máu khó đông quá...” – Ivan đáp.

Anh biết rõ nguyên nhân vì sao, nhưng không thể giải thích. Nhưng dù sao thì cũng đỡ suy nghĩ một nguyên nhân để giải thích việc xuất huyết này.

Chị y tá cầm một chiếc đèn nhỏ, rọi vào mắt trái của Ivan.

Đồng tử anh vẫn không phản ứng gì.

“Có phải mắt trái em bị mù không?”

Ivan, cùng với Ayumi đang ngồi cặm cụi viết đơn, giật bắn mình. Nhưng rồi anh cũng ậm ừ trả lời.

“Vâng, mắt trái em hỏng sau một cơn sốt nặng lúc nhỏ.” – Ivan trả lời, giọng hơi chùng xuống.

“Ra đó là lý do Ivan đập người vào tường lúc nãy.” – Ayumi nghĩ thầm.

“Nhưng chị cũng phải nói, rằng em có một con mắt đẹp đấy” – Chị y tá tiếp tục. – “Con mắt mang màu đỏ và xanh lam hoà vào nhau như hình âm dương.”

“Hả?”

Ivan ngồi chồm dậy, nhưng rồi phải ngả người xuống vì cơn chóng mặt ập đến. Chị y tá thầy thế đưa cho anh một tấm gương nhỏ.

Và đúng như lời chị ta nói, con mắt trái của anh mang đúng hình dạng được chị miêu tả. Nhưng Ivan nhớ là mắt anh, cả hai mắt, đều là màu xanh lục.

Lúc này anh chợt nhớ ra một thứ.

“Mắt của hai người họ, Katyusha mang đôi mắt màu biển, trong khi Mishaka mang đôi mắt màu đỏ.” – Anh nghĩ thầm. – “Điều nghĩa đó là... họ đang ở trong con mắt trái của mình.”

Anh bất giác nhìn Ayumi, thì ngạc nhiên khi thấy con mắt mù của anh nhìn thấy một hào quang toả ra từ người cô. Tương tự, chị y tá cũng có hào quang này, nhưng của Ayumi mang màu đỏ và tối hơn trong khi người kia mang màu xanh lam sáng.

Rất ngạc nhiên, nhưng anh cố gắng kìm hãm, không để lộ nó ra ngoài. Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Ayumi đưa tờ giấy cho chị y tá ký tên, khẽ cúi người chào và bước đi.

“Bình phục sớm nhé Ivan.”

“À, ừ... cảm ơn bạn, Shinozaki.”

Dứt lời, Ivan ngả người xuống chiếc giường trắng, và từ từ ngủ thiếp đi.

________________________________________________________________

“Chào buổi chiều, Vanya.” – Một giọng nói thân thuộc lên tiếng.

Ivan uể oải ngồi dậy, để thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ ở quê nhà.

“Cái quái gì thế này...?” – Ivan lẩm bẩm. – “Và mày đang làm gì thế Mishaka.”

“Từ từ tao nói hết cho.” – Mikhail lắc đầu. – “Thứ nhất, đây là trong mơ, nên bọn này dùng hình ảnh căn phòng ngủ của mày để thoải mái nói chuyện hơn.”

“Thứ hai, bọn này có chuyện cần nói, về những gì bọn này tìm hiểu được từ lúc chết tới giờ.” – Yekaterina tiếp lời. – “Và thứ ba, xin lỗi vì đã tự tiện nhảy vào mắt bạn, nhưng thực sự thì bọn này không còn cách nào khác.”

“Không có gì.” – Ivan nhìn vào chiếc gương trên tường. Trong đấy, hình ảnh của anh phản chiếu lại, ánh lên một nỗi ân hận. – “Con mắt trái vẫn mù, nhưng nó lại cảm nhận được những thứ mà người thường không thể thấy...”

Ivan bước quanh căn phòng, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ. Bất chợt, như nhận ra được điều gì, anh tức tốc chạy lại chiếc gương và nhìn vào ảnh phản chiếu của bản thân mình.

Xung quanh anh là một hào quang màu đỏ tối, không khác gì hào quang bao phủ Ayumi lúc nãy.

“Không lẽ... Ayumi đã từ ngôi trường đó trở về?” – Ivan hoảng hồn hỏi.

“Phải... Shinozaki Ayumi, Kishinuma Yoshiki, Mochida Satoshi, Mochida Yuka và Nakashima Naomi, tất cả năm người bọn họ là năm người sống sót trở về, cũng như chúng ta vậy.” – Mikhail đáp.

“Và họ có bị cái chết đen không?” – Ivan tiếp tục. – “Và họ trở về bằng cách thức giống chúng ta hay sao?”

“Từ từ nào đồng chí.” – Mikhail đưa hai tay lên trời. – “Về cái chết đen, thì họ không bị, không rõ vì sao.”

“Còn vê phương thức trở về, thì họ xui xẻo hơn chúng ta.” – Yekaterina tiếp lời. – “Thời khắc chúng ta về, thì chỉ có Vanya là có năng lực tâm linh, và chủ nhân ngôi trường, Shinozaki Sachiko, chưa thể chiếm đoạt được nguồn năng lực này.  Nhưng sau đó không lâu, một nhà nghiên cứu bí truyền học tên Saenoki Naho đã đến, và chết ở đấy.”

“Naho cũng mang năng lực tương tự Vanya, và mạnh hơn rất nhiều.” – Mikhail thở dài. – “Khi Naho chết, thì Sachiko chiếm đoạt được năng lượng này và tạo một “bức tường” cản con đường quay về. Vì thế, họ phải giúp cho linh hồn ba đúa trẻ kia, và Sachiko siêu thoát trước khi có thể thực hiện nghi thức đảo...”

“Và lúc sáng, Yoshiki có bảo là tôi là “người thay thế”, đó nghĩa là gì?”

“Theo những gì mình biết, thì những người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế giới.” – Yekaterina đau khổ đáp.

“Sao mọi chuyện nó càng lúc càng rối rắm thế này...” – Ivan nhăn mặt, lấy tay xoa nhẹ thái dương.

“Và vấn đề cuối cùng tao cần nói với mày lúc này.” – Mikhail nhìn thẳng vào mắt Ivan, nghiêm nghị nói. – “Thứ nhất, bọn này nhập vào con mắt trái của mày để cho mày cái nhìn của người chết, để nhận ra những con người đặc biệt từ hào quang của họ, đồng thời cũng để ngăn cản cái chết đen đến với mày quá sớm.”

Ngừng một lúc, Mikhail tiếp tục.

“Nhưng, sẽ đến một lúc năng lượng của cả hai không thể bảo vệ mày, lúc đó cái chết là điều không thể tránh khỏi...” – Mikhail buồn rầu nói.

“Vậy thì đơn giản thôi, cố tìm ra chân tướng của cái ngôi trường đó, và tìm cách khử nó một lần và mãi mãi.” – Ivan phì cười đáp.

“Mày không làm được đâu Vanya.” – Mikhail đến vỗ vai người bạn của mình. – “Chỉ có những người thuộc gia tộc Shinozaki mới có thể khống chế được nó...”

“Thì tao sẽ tìm hiểu bất kỳ cái gì có thể, và ngầm hỗ trợ người đó. Đơn giản thôi.” – Ivan đáp.

“Phát nản với cái kiểu lạc quan dị thường của mày.” – Mikhail đưa tay ôm mặt. – “Nhưng nói cũng có lý. Và chắc mày nên biết một điều là hiện tại cái nghi thức Sachiko Mãi Mãi Về Sau đã bị vô hiệu, khi Sachiko đã siêu thoát.”

Ivan té đập đầu xuống đất.

“Trời ạ... thế thì làm sao quay lại nghiên cứu đây...” – Ivan rên rỉ.

“Chắc sẽ có cách mà Vanya.” – Yekaterina nhẹ nhàng động viên.

Ivan thở dài.

“Mà chắc đến đây thôi, có gì tối anh em ta bàn luận tiếp.” – Anh nói.

“Vậy thì bọn này chờ.” – Mikhail đáp.

________________________________________________________________

“Dậy rồi sao?” – Chị y tá phụ trách ban nãy nhìn Ivan, hỏi. – “Em thấy khoẻ hơn chưa?”

“Cũng đỡ hơn rồi, chắc em đủ sức ngồi học rồi.” – Ivan ngồi dậy đáp. – “Cảm ơn chị.”

“Thế thì tốt.” – Chị y tá mỉm cười.

“Em chào chị.”

Vừa dứt lời, Ivan rảo bước về lớp học.

“Cái ngày gì đâu mà đầy biến động...”  – Ivan lầm bầm nói khi đang bước dọc hành lang. Cái cảm giác choáng váng vẫn chưa hết, khiến anh phải gồng mình bước đi cho thật tự nhiên.

Lúc anh đặt chân về lớp học cũng là lúc hết tiết học thứ nhất của buổi chiều. Chờ người giáo viên đi khỏi lớp học, Ivan chầm chậm bước vào, và đi về chỗ ngồi của mình.

“Ê, khoẻ chưa?” – Yoshiki quay sang hỏi Ivan.

“Hơi choáng vì mất máu, còn lại ổn.” – Ivan đáp, mắt nhìn rõ một ánh hào quang màu đỏ thẫm bao quanh người Yoshiki. – “Ngày đầu tiên đến đây mà đủ chuyện xảy ra...”

“Vậy chắc bị sao quả tạ chiếu rồi.” – Yoshiki nói. – “Mà thôi, bài giảng lúc nãy đây, Nakashima nhờ tôi đưa qua cho anh.”

“Cảm ơn nhiều.” – Ivan nhanh tay đón lấy tờ giấy, mắt đọc lướt qua nội dung trong ấy.

“Còn nếu có gì thắc mắc thì cứ lại hỏi Shinozaki và Nakashima, cả hai người bọn họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ bạn tận tình.”

Yoshiki vừa dứt lời, giáo viên môn kế tiếp bước vào lớp. Ivan dùng tay ra hiệu thay lời cảm ơn của mình với anh, rồi tiếp tục đọc chăm chú tờ giấy.

Anh bất giác quay lên nhìn Ayumi.

Bên cạnh cô là một bóng ma, một bóng ma trong bộ áo đỏ.

“Tại sao từ lúc đầu mình lại không để ý thấy nó?” – Ivan nghĩ thầm, nhưng nhanh chóng quay lên nhìn bảng để tránh ánh mắt từ người giáo viên đứng lớp.

“Và trông nó rất quen... Khoan đã, không lẽ đó là Shinozaki Sachiko?”

Ivan cảm thấy ngạc nhiên hơn là kinh sợ.

“Đúng là nó, nhưng không phải nó đã siêu thoát rồi sao?”

Dường như Sachiko nhận thấy ánh mắt của Ivan đang liếc nhìn mình, cô bay sang chỗ Ivan.

“Chào buổi chiều.” – Sachiko lên tiếng.

“Không phải cô đã siêu thoát rồi sao, Sachiko?” – Ivan viết vào một mảnh giấy trắng, trao đổi với cô thông qua chữ viết.

“Phải, nhưng chỉ có nửa kia siêu thoát.” – Sachiko đáp. – “Còn tôi vẫn còn vương vấn nơi này... vì tôi không thể quên được những tội ác tôi đã gây ra...”

“Nhưng dù cô có hối hận thì họ vẫn không sống lại đâu...”

“Tôi biết chứ...” – Sachiko buồn bã đáp. – “Nhưng tôi vẫn chưa thể, và cũng chưa muốn rời xa thế giới này.”

“Vì sao?”

“Vì Niết Bàn sẽ huỷ diệt thế giới, và chỉ có người thuộc gia tộc Shinozaki mới có thể trấn giữ nó.”

“Sao cơ?”

“Chuyện rất phức tạp, nên tôi không thể kể hết cho anh lúc này.”

Sachiko rút từ trong túi cô hai viên đá nhỏ.

“Cầm lấy, nó chính là chìa khoá mở con đường đến ngôi trường tiểu học Thiên Thần, hoặc Niết Bàn.” – Sachiko nghiêm nghị nói. – “Mọi điều anh muốn biết đều nằm trong đó.”

Đón lấy viên đá từ tay Sachiko, Ivan nhanh tay cất nó vào túi áo.

“Dùng câu thần chú “Niết Bàn, ta triệu hồi tử nhân” để kích hoạt nó, sau khi ghép hai mảnh đá lại với nhau.”

“Nhưng vì sao cô lại giao nó cho tôi.”

“Vì thời gian không còn nhiều nữa, tôi cần sự trợ giúp của bất kỳ ai có tố chất.” – Sachiko nhìn thẳng vào Ivan. – “Và tôi biết, anh là một trong số ít người trở về từ Niết Bàn.”

“Nếu thế thì tôi sẵn lòng nhận lời giúp.” – Ivan tiếp tục viết. – “Dù sao đó cũng là mục đích tôi đến đây từ đầu.”

“Nhưng hãy cẩn thận, vì những oán linh nơi đây có thể hãm hại con người.”

“Tôi ít nhiều cũng có ma lực trong người, và linh hồn hai người bạn ở bên cạnh, nên sẽ không sao đâu.”

“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” – Sachiko thở phào. – “Nhưng vì sao anh lại tin tưởng tôi.”

“Vì tôi không cảm thấy tà niệm từ cô, thế thôi.”

Sachiko mỉm cưởi.

“Vậy thì chúc anh đạt được mục tiêu của mình.” – Sachiko quay đi, chầm chậm trở về bên cạnh Ayumi. – “Và mong rằng, mầm mống hắc hoá sẽ được giải trừ khỏi anh...”

________________________________________________________________

Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ tan trường. Học sinh lũ lượt xách cặp đi về, cười nói, bông đùa với nhau.

Ivan chầm chậm bước dọc theo hành lang, nhìn ánh nắng màu đỏ cam của buổi hoàng hôn trước khi khuất hẳn sau chân trời.

Thẫm thờ bước đi, những hình ảnh của một năm trước chiếu chậm lại trong đầu anh.

Một buổi chiều nọ, cả ba người cùng ở lại trường, và thực hiện nghi thức Sachiko Mãi Mãi Về Sau.

Hàng giờ sau, cả ba người bọn họ lang thang trong ngôi trường, cố gắng tìm một con đường thoát.

Đói khát và sợ hãi, nhưng họ vẫn chịu đựng, giữ trong mình một tia hy vọng làm ánh sáng soi đường.

Nhưng cuối cùng, họ đã thoát. Một cuộc đào thoát ngoạn mục nhất trong đời.

Thế nhưng, số phận vẫn chưa để họ yên.

Cái chết đen đến với hai trong số họ, để người còn lại sống trong dằn vặt, lo âu, hối hận.

“Ivan, bạn chưa về à?” – Một giọng nói vang lên đằng sau lưng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Ivan quay lại nhìn, thì thấy Ayumi, Yoshiki cùng hai người khác đứng đấy.

Tất cả bọn họ, Ivan đều thấy một hào quang đỏ tối bao phủ.

“Chưa, tại thấy trời chiều đẹp quá nên đứng lại ngắm.” – Ivan đáp, quay sang hai người học sinh chưa biết tên. – “Chào buổi chiều.”

“Chào buồi chiều.” – Người con gái đáp. –Mình là Nakashima Naomi.”

“Mochida Satoshi.” – Người con trai đáp.

“Cảm ơn bạn vì đã chép giùm bài giảng lúc nãy, Nakashima.” – Ivan nói. – “Và mấy bạn cũng chưa về à?”

“Cô Kuon có gọi bọn mình phụ đem số bài tập ban sáng cùng các sổ sách khác về phòng giáo viên.” – Ayumi đáp.

Lúc này Ivan mới để ý mấy chồng giấy kiểm tra cùng chồng giấy tờ khác nhau đang nằm trên tay bọn họ.

“Cần giúp một tay không?” – Ivan ngỏ lời.

“Cảm ơn, nhưng bọn mình ổn rồi.”

“Không sao đâu, dù gì mình cũng đang rảnh.”

“Nếu bạn nói thế.” – Ayumi đưa chồng sách cho Ivan. – “Vậy phụ bọn mình nhé.”

“Tất nhiên rồi lớp trưởng.”

Dứt lời, Ivan theo chân bọn họ tiến về phòng giáo viên. Trên đường đi, họ hỏi chuyện với nhau một cách thân mật và cởi mở. Qua đó Ivan cũng biết một phần về gia cảnh mỗi người.

Nhưng Ivan cảm thấy một nỗi buồn man mác từ bọn họ. Nụ cười của họ hơi gượng ép, và nó khiến anh cảm thấy bất an.

Một lát sau, cả năm người bọn họ chào tạm biệt nhau ở trước cổng trường, và bước về nhà.

Ivan, lặng kẽ bước đi trên con đường ngập trong ánh nắng chiều đỏ rực.

Câu nói ban sáng của Yoshiki gây nên một cảm giác bất an cho chính bản thân anh.

“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”

Anh không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Theo lời Mikhail và Yekaterina, bốn người lúc nãy đã mất đi bạn bè mình ở ngôi trường đấy.

Và thế chỗ cho học sinh mang tên Morishige, chính là anh.

Ivan không cảm thấy buồn bã vì điều đó, trái lại anh cảm thấy lo lắng. Vì theo anh biết, trong trường không hề có ai mang cái tên Morishige học ở lớp 2-9 cả.

“Theo những gì mình biết, thì những người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế giới.”

Câu nói của Yekaterina khiến Ivan rùng mình.

“Còn gì tệ hơn khi chết mà không có ai nhớ tới điều đó?”

Anh tiếp tục lê bước trên đường, trong đầu đầy những dòng suy nghĩ trái chiều.

Và còn gì tệ hơn, khi nhìn thấy cái chết của những người chúng ta quan tâm, nhưng không một ai biết đến nó...

Những người khác, họ chỉ nhìn thấy ta như kẻ điên, khóc thương cho một linh hồn không tồn tại...

Một cảm giác thật đáng sợ, mà chính mình không thể tả nổi...”

Bước vào căn phòng trọ trên tầng bảy của một khu chung cư, Ivan nhảy lên giường nằm, tay mân mê hai mảnh đá lúc nãy.


Nhưng anh không biết rằng, chính anh đã vướng vào một vở kịch của số phận được viết bằng xương máu.