Ngay sau khi kết thúc lời giới thiệu ngắn
gọn, người giáo viên mái tóc bạch kim bước đến Ivan.
“Ivan, chào mừng em đến với lớp 2-9 của
học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. – “Cô là Niwa Kuon, cô là phó giáo
viên chủ nhiệm và sẽ dạy em môn Anh Ngữ.”
Và một nữ sinh nhỏ người đứng cạnh cô
Kuon bước đến gần, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.
“Mình là Shinozaki Ayumi, lớp trưởng của
lớp 2-9. Chào mừng đến với học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. Nhưng
trong thâm tâm Ivan, anh cảm giác như đó là một nụ cười gượng ép, và
cô đang giấu một sự kinh sợ khỏi anh.
Ivan khẽ bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy,
nhưng ngay khi làn da hai người vừa tiếp xúc, anh cảm thấy người mình
như có một luồng điện phóng qua.
Anh khẽ nhăn mặt trong tíc tắc, nhưng điều
đó không qua được đôi mắt dò xét của Ayumi.
“Bạn sao thế?”
“À, không có gì.” – Ivan bối rối trả
lời. – “Mới nãy mình có trượt chân, và khuỷu tay đập mạnh vào tường
nên giờ còn hơi đau.”
Phải, đúng là lúc nãy anh có ngã và
đập tay vào tường, song cơn đau lúc này hoàn toàn không phải do cái
khuỷu tay gây ra.
Buông bàn tay của Ayumi ra, anh xách chiếc
cặp của mình đi về chiếc ghế trống đang chờ.
“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”
Ivan giật mình, quay về nơi phát ra tiếng
nói.
Anh mắt anh hướng về một nam sinh với mái
tóc nhuộm vàng hoe.
“Tch, chắc mình tưởng tượng ra ấy thôi...”
– Ivan nghĩ thầm, và bước về chiếc ghế.
Ở trên bục giảng, cô Kuon bắt đầu bài
giảng của mình.
________________________________________________________________
Buổi học sáng trôi qua chậm chạp, và giờ
nghỉ ăn trưa đã đến.
Ivan ngồi trong lớp gặm qua loa hai chiếc
bánh mỳ nhỏ, nốc hết chai nước khoáng và gục xuống chợp mắt. Một
triệu chứng thường xảy ra với những người đi xa, khi múi giờ của hai
nơi họ sống hoàn toàn khác nhau. Ở Moskva và ở Nhật chênh nhau sáu
giờ, tức khi người Nhật đi học đi làm thì người dân ở Moskva còn đang
yên giấc.
Ngày hôm nay là tròn một năm ngày hai
người bạn anh mất, điều đó khiến anh muốn đè nén cái cảm giác đau
buồn này vào người, và khoá chặt nó trong lồng ngực.
Cố gắng gạt tan những ý nghĩ tiêu cực
ấy tkhỏi đầu, Ivan nhắm mắt và chìm vào một giấc ngủ ngắn.
Lúc Ivan mở mắt ra, anh thấy anh đang đứng
trong một lớp học nhỏ tồi tàn, mục nát, và không kém phần quen
thuộc.
Tim Ivan như đập liên hồi, mắt anh láo liên
nhìn quanh. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Đừng nói là...” – Ivan nghiến răng nói. –
“Thế quái nào mình lại về đây...”
Sột soạt!
Ivan bất giác quay lưng nhìn về phía sau,
nơi tiếng động phát ra. Mắt anh trợn tròn trong kinh hãi.
Đứng trước anh là vong hồn hai người bạn
cũ, người nám đen vì “hắc hoá”, nhìn anh với một ánh mắt đầy sát
khí.
“Oh, chào Vanya.” – Vong hồn người con trai
lên tiếng. – “Không ngờ là có ngày tao gặp mày ở đây...”
“Mishaka...” – Ivan nhè nhẹ lùi xa.
“Vanya~” – Đến lượt vong hồn người con gái
cất lời. – “Cảm giác sau khi hại chết hai người “bạn thân” thế nào?”
“Katyusha...”
“Bọn tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi
Vanya.” – Cả hai vong hồn đồng thanh nói.
“Cái ngày mà chúng tao được tra tấn mày
đến chết một cách từ từ đấy.”
Vừa dứt lời,
chúng xuất hiện sau lưng Ivan, bàn tay lạnh giá của chúng đặt lên vai
anh.
“Tránh xa tao ra!” –
Ivan choàng tỉnh, đưa bàn tay lên sẵn sàng thủ thế.
“Kyaaa!”
Một tiếng thét
khiến anh trở về thực tại.
Trước mặt anh là
Ayumi, cô đang nhìn anh với cặp mắt kinh hãi.
“Shi... Shinozaki!” –
Anh hoàng hồn. – “Mình, mình không có ý đó.”
“Này, sao mày quát
vào mặt Shinozaki thế?” – Người nam sinh với mái tóc nhuộm vàng ấy
gằn giọng. – “Shinozaki chỉ muốn gọi mày dậy vì giờ học sắp bắt
đầu mà mày cư xử như thế?”
Và như thể chứng
minh anh ấy không nói suông, anh đứng dậy và đưa thẳng nắm đấm về
phía Ivan.
“Học sinh trao đổi hay không, tao đếch cần
biết, nhưng mày láo là tao cho mày húp cháo đấy.”
“Mình thật sự không cố ý.” – Ivan yếu ớt
trả lời. Nếu bình thường, anh sẵn sàng lao vào tay đôi, nhưng bởi lần
này anh cảm thấy lỗi là hoàn toàn của mình, nên cái bản chất nóng
nảy đã không trỗi dậy, và Ivan biết ơn điều đó.
“Thôi được rồi.” – Ayumi lên tiếng. – “Nhìn
khuôn mặt của bạn thì chắc bạn phải gặp phải ác mộng đúng không?”
“Phải... và thật sự tôi cũng không muốn
nhớ về nó...” – Ivan khẽ nói.
“Thôi không sao đâu, đó cũng là chuyện
thường mà.” – Ayumi nhẹ nhàng nói. – “Kishinuma, anh ta cũng không có
ác ý đâu, nên đừng nói nặng lời như thế.”
Người mang tên Kishinuma hạ tay xuống.
“Vậy thì chắc tôi cũng nên xin lỗi vì
hành vi thái quá của mình.” – Anh đưa tay gãi mái đầu vàng hoe của
mình.
“Không sao, dù gì tôi là người gây chuyện
trước mà.” – Ivan thở phào nhẹ nhõm. – “Shinozaki, cho mình ra ngoài
rửa mặt chút.”
Với một cái khẽ gật đầu, cô tranh đường
cho thân hình to lớn của Ivan bước đi. Sau đó, cô bước về chỗ của
mình.
Rầm!
“Bố tía nó!” – Vang lên tiếng chửi của
Ivan khi từ cửa lớp. Vì một lý do nào đó anh đập nửa người bên trai
vào cánh cửa sắt.
“Này, có sao không đấy.” – Kishinuma lên
tiếng.
“Không... không sao.” – Ivan đáp rồi bước
vội ra cửa.
________________________________________________________________
“Họ đang ở đây.” – Ivan nghĩ thầm. – “Mình
biết chắc họ đang ở đây.”
Đôi chân của anh bước nhanh đến nhà vệ
sinh nam. Không chần chừ, anh đến nhìn trước chiếc gương của bồn rửa
mặt.
Trong gương, ngoài anh ra, còn có hai hình
bóng mờ ảo khác.
“Mishaka, Katyusha, cả hai đang ở sau lưng
tôi phải không?”
Hai hình bóng ấy bước lại gần anh. Anh
nhắm mắt như chờ cái chết.
“Vanya, nghe bọn này nói đây.”
Trái với những gì anh nghĩ, giọng của
họ dù có hơi huyền ảo, như vang từ vực thẳm, nhưng trong đó không hề
có tà ác.
“Vanya, mày vừa mới suýt chết đấy.”
“Cái... cái gì?” – Ivan cảm giác một làn
gió lạnh thổi qua người, khiến người anh run cầm cập. – “Hai người
nói thế có nghĩa gì?”
“Có phải lúc nãy, mày mơ thấy ở ngôi
trường đáng nguyền rủa đó, và bị bọn tao giết phải không?”
“Sao... sao hai người biết?”
Ivan thực sự bối rối, anh không biết phải
phản ứng thế nào trước những thông tin mà hai linh hồn vừa cho anh
biết.
“Vậy là tao đoán đúng.” – Mikhail thở
dài.
“Một giấc mơ quái ác xuất phát từ nỗi
sợ hãi của bản thân mỗi người, và trong lúc họ chết trong giấc mơ,
thì “hắc hoá” sẽ xâm thực và giết chết người đó.” – Yekaterina tiếp
tục nói. – “Và như tôi đoán, nỗi sợ của bạn đúng là niềm trăn trở
khi rủ bọn tôi thực hiện nghi thức.”
“Lúc ấy, nếu cô nàng lớp trưởng không
kịp đánh thức mày dậy... thì có lẽ mày là nạn nhân thứ ba của
nó.” – Mikhail buồn bã đáp. – “Nó như một lời nguyền, không phải, một
căn bệnh chúng ta, và chỉ chúng ta, đã nhiễm từ ngôi trường ấy...”
“Nó tồn tại và phát triển nhờ vào nỗi
đau khổ của chúng ta, khi nào chúng ta cảm thấy sợ hãi, mặc cảm
nhất thì nó sẽ trỗi dậy, ban tặng chúng ta một cơn ác mộng và kết
liễu cuộc đời chúng ta.” – Yekaterina lặng lẽ tiếp lời. Nhưng rồi cô
nhìn thẳng vào Ivan với một ánh mắt nghiêm nghị. – “Vanya, dù lời đề
nghị này hơi khác thường, nhưng hãy cho bọn tôi sống trong con mắt
trái khiếm thị của bạn.”
“Cái... cái gì?” – Ivan ngạc nhiên hỏi. –
“ Chuyện này là thế nào?”
“Vậy bạn vẫn chưa nhận ra sao?” –
Yekaterina nói. – “Có phải bạn nhận thấy những điều khác thường từ
bốn thành viên trong lớp phải không? Một người nhạy với thế giới tâm
linh như bạn hiểu rõ quá mà.”
Ivan cau mày, suy nghĩ.
“Khoan đã, cảm giác điện giật lúc bắt
tay với Shinozaki Ayumi, và một cảm giác khó tả phát ra từ cô,
Kishinuma và hai người khác.” – Ivan quay lại nhìn hai người bạn của
mình, ánh mắt mở to.
“Xin lỗi, nhưng đây là vì mạng sống của
bạn...”
Yekaterina và Mikhail hoá thành hai quả
cầu lao vào mắt trái Ivan, và anh không kịp phản ứng gì.
Một cơn đau khủng khiếp chạy khắp cơ thể
anh khiến anh hét lên một tiếng.
Ở bên ngoài, có tiếng chân chạy đến, và
cánh cửa mở toang.
“Này, có chuyện gì thế?” – Một thầy
giáo đứng tuổi bước vào.
Trước mặt thầy là Ivan, tay ôm lấy con
mắt trái của mình, rên rỉ trong đau đớn. Một dòng máu đỏ lòm chảy
từ mắt anh.
Thầy vội rút một chiếc khăn trắng, giúp
anh cầm lại dòng máu. Sau đó, thầy dìu Ivan đến phòng y tế sơ cứu.
Ở bên ngoài, Kishinuma chạy đến.
“Ivan, đi đâu lâu... khoan đã...” – Kishinuma
tái mặt khi thấy chiếc khắn trắng bây giờ đỏ lòm vì máu.
“Bạn này cần xuống phòng y tế, em hãy
về thông báo với giáo viêc đứng lớp đi Yoshiki.”
“Vâng ạ.” – Nói rồi, Kishinuma Yoshiki tức
tốc chạy về.
________________________________________________________________
Ở phòng y tế.
Người thầy lúc nãy và lớp trưởng thở
phào nhẹ nhõm khi biết con mắt trái Ivan không bị tổn thương đáng kể.
Nhưng y tá phụ trách khuyên anh nên ở lại nghỉ ngơi, và bản thân anh
cũng thấy hơi chóng mặt vì lượng máu thất thoát lúc nãy.
Sau khi chúc sức khoẻ Ivan, người thầy ấy
bước khỏi phòng y tế. Ayumi thì điền giúp Ivan tờ giấy xin nghỉ buổi
học này.
“Dựa theo những gì chị thấy, thì em bị
xuất huyết dưới kết mạc. Triệu chứng này xảy ra ở một số người và
cũng không phải là đáng lo ngại nếu nó xảy ra không thường xuyên.” –
Chị y tá phụ trách nói với Ivan. – “Nhưng cái làm chị lo ngại là,
chị chưa thấy trường hợp nào máu lại chảy nhiều như thế.”
“Chắc tại do em bị chứng máu khó đông
quá...” – Ivan đáp.
Anh biết rõ nguyên nhân vì sao, nhưng không
thể giải thích. Nhưng dù sao thì cũng đỡ suy nghĩ một nguyên nhân để
giải thích việc xuất huyết này.
Chị y tá cầm một chiếc đèn nhỏ, rọi
vào mắt trái của Ivan.
Đồng tử anh vẫn không phản ứng gì.
“Có phải mắt trái em bị mù không?”
Ivan, cùng với Ayumi đang ngồi cặm cụi
viết đơn, giật bắn mình. Nhưng rồi anh cũng ậm ừ trả lời.
“Vâng, mắt trái em hỏng sau một cơn sốt
nặng lúc nhỏ.” – Ivan trả lời, giọng hơi chùng xuống.
“Ra đó là lý do Ivan đập người vào tường
lúc nãy.” – Ayumi nghĩ thầm.
“Nhưng chị cũng phải nói, rằng em có một
con mắt đẹp đấy” – Chị y tá tiếp tục. – “Con mắt mang màu đỏ và xanh
lam hoà vào nhau như hình âm dương.”
“Hả?”
Ivan ngồi chồm dậy, nhưng rồi phải ngả
người xuống vì cơn chóng mặt ập đến. Chị y tá thầy thế đưa cho anh
một tấm gương nhỏ.
Và đúng như lời chị ta nói, con mắt trái
của anh mang đúng hình dạng được chị miêu tả. Nhưng Ivan nhớ là mắt
anh, cả hai mắt, đều là màu xanh lục.
Lúc này anh chợt nhớ ra một thứ.
“Mắt của hai người họ, Katyusha mang đôi
mắt màu biển, trong khi Mishaka mang đôi mắt màu đỏ.” – Anh nghĩ thầm.
– “Điều nghĩa đó là... họ đang ở trong con mắt trái của mình.”
Anh bất giác nhìn Ayumi, thì ngạc nhiên
khi thấy con mắt mù của anh nhìn thấy một hào quang toả ra từ người
cô. Tương tự, chị y tá cũng có hào quang này, nhưng của Ayumi mang màu
đỏ và tối hơn trong khi người kia mang màu xanh lam sáng.
Rất ngạc nhiên, nhưng anh cố gắng kìm hãm,
không để lộ nó ra ngoài. Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra
rồi.
Ayumi đưa tờ giấy cho chị y tá ký tên,
khẽ cúi người chào và bước đi.
“Bình phục sớm nhé Ivan.”
“À, ừ... cảm ơn bạn, Shinozaki.”
Dứt lời, Ivan ngả người xuống chiếc
giường trắng, và từ từ ngủ thiếp đi.
________________________________________________________________
“Chào buổi chiều, Vanya.” – Một giọng nói
thân thuộc lên tiếng.
Ivan uể oải ngồi dậy, để thấy mình đang
nằm trong căn phòng nhỏ ở quê nhà.
“Cái quái gì thế này...?” – Ivan lẩm
bẩm. – “Và mày đang làm gì thế Mishaka.”
“Từ từ tao nói hết cho.” – Mikhail lắc
đầu. – “Thứ nhất, đây là trong mơ, nên bọn này dùng hình ảnh căn
phòng ngủ của mày để thoải mái nói chuyện hơn.”
“Thứ hai, bọn này có chuyện cần nói, về
những gì bọn này tìm hiểu được từ lúc chết tới giờ.” – Yekaterina
tiếp lời. – “Và thứ ba, xin lỗi vì đã tự tiện nhảy vào mắt bạn,
nhưng thực sự thì bọn này không còn cách nào khác.”
“Không có gì.” – Ivan nhìn vào chiếc gương
trên tường. Trong đấy, hình ảnh của anh phản chiếu lại, ánh lên một
nỗi ân hận. – “Con mắt trái vẫn mù, nhưng nó lại cảm nhận được
những thứ mà người thường không thể thấy...”
Ivan bước quanh căn phòng, nét mặt đăm
chiêu suy nghĩ. Bất chợt, như nhận ra được điều gì, anh tức tốc chạy
lại chiếc gương và nhìn vào ảnh phản chiếu của bản thân mình.
Xung quanh anh là
một hào quang màu đỏ tối, không khác gì hào quang bao phủ Ayumi lúc
nãy.
“Không lẽ... Ayumi
đã từ ngôi trường đó trở về?” – Ivan hoảng hồn hỏi.
“Phải... Shinozaki Ayumi, Kishinuma Yoshiki,
Mochida Satoshi, Mochida Yuka và Nakashima Naomi, tất cả năm người bọn họ
là năm người sống sót trở về, cũng như chúng ta vậy.” – Mikhail đáp.
“Và họ có bị cái chết đen không?” – Ivan
tiếp tục. – “Và họ trở về bằng cách thức giống chúng ta hay sao?”
“Từ từ nào đồng chí.” – Mikhail đưa hai
tay lên trời. – “Về cái chết đen, thì họ không bị, không rõ vì sao.”
“Còn vê phương thức trở về, thì họ xui
xẻo hơn chúng ta.” – Yekaterina tiếp lời. – “Thời khắc chúng ta về,
thì chỉ có Vanya là có năng lực tâm linh, và chủ nhân ngôi trường,
Shinozaki Sachiko, chưa thể chiếm đoạt được nguồn năng lực này. Nhưng sau đó không lâu, một nhà nghiên
cứu bí truyền học tên Saenoki Naho đã đến, và chết ở đấy.”
“Naho cũng mang năng lực tương tự Vanya, và
mạnh hơn rất nhiều.” – Mikhail thở dài. – “Khi Naho chết, thì Sachiko
chiếm đoạt được năng lượng này và tạo một “bức tường” cản con đường
quay về. Vì thế, họ phải giúp cho linh hồn ba đúa trẻ kia, và Sachiko
siêu thoát trước khi có thể thực hiện nghi thức đảo...”
“Và lúc sáng, Yoshiki có bảo là tôi là
“người thay thế”, đó nghĩa là gì?”
“Theo những gì mình biết, thì những
người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế
giới.” – Yekaterina đau khổ đáp.
“Sao mọi chuyện nó càng lúc càng rối
rắm thế này...” – Ivan nhăn mặt, lấy tay xoa nhẹ thái dương.
“Và vấn đề cuối cùng tao cần nói với
mày lúc này.” – Mikhail nhìn thẳng vào mắt Ivan, nghiêm nghị nói. –
“Thứ nhất, bọn này nhập vào con mắt trái của mày để cho mày cái
nhìn của người chết, để nhận ra những con người đặc biệt từ hào
quang của họ, đồng thời cũng để ngăn cản cái chết đen đến với mày
quá sớm.”
Ngừng một lúc, Mikhail tiếp tục.
“Nhưng, sẽ đến một lúc năng lượng của cả
hai không thể bảo vệ mày, lúc đó cái chết là điều không thể tránh
khỏi...” – Mikhail buồn rầu nói.
“Vậy thì đơn giản thôi, cố tìm ra chân
tướng của cái ngôi trường đó, và tìm cách khử nó một lần và mãi
mãi.” – Ivan phì cười đáp.
“Mày không làm được đâu Vanya.” – Mikhail
đến vỗ vai người bạn của mình. – “Chỉ có những người thuộc gia tộc
Shinozaki mới có thể khống chế được nó...”
“Thì tao sẽ tìm hiểu bất kỳ cái gì có
thể, và ngầm hỗ trợ người đó. Đơn giản thôi.” – Ivan đáp.
“Phát nản với cái kiểu lạc quan dị
thường của mày.” – Mikhail đưa tay ôm mặt. – “Nhưng nói cũng có lý. Và
chắc mày nên biết một điều là hiện tại cái nghi thức Sachiko Mãi
Mãi Về Sau đã bị vô hiệu, khi Sachiko đã siêu thoát.”
Ivan té đập đầu xuống đất.
“Trời ạ... thế thì làm sao quay lại
nghiên cứu đây...” – Ivan rên rỉ.
“Chắc sẽ có cách mà Vanya.” – Yekaterina
nhẹ nhàng động viên.
Ivan thở dài.
“Mà chắc đến đây thôi, có gì tối anh em
ta bàn luận tiếp.” – Anh nói.
“Vậy thì bọn này chờ.” – Mikhail đáp.
________________________________________________________________
“Dậy rồi sao?” – Chị y tá phụ trách ban
nãy nhìn Ivan, hỏi. – “Em thấy khoẻ hơn chưa?”
“Cũng đỡ hơn rồi, chắc em đủ sức ngồi
học rồi.” – Ivan ngồi dậy đáp. – “Cảm ơn chị.”
“Thế thì tốt.” – Chị y tá mỉm cười.
“Em chào chị.”
Vừa dứt lời, Ivan rảo bước về lớp học.
“Cái ngày gì đâu mà đầy biến động...” – Ivan lầm bầm nói khi đang bước dọc
hành lang. Cái cảm giác choáng váng vẫn chưa hết, khiến anh phải
gồng mình bước đi cho thật tự nhiên.
Lúc anh đặt chân
về lớp học cũng là lúc hết tiết học thứ nhất của buổi chiều. Chờ
người giáo viên đi khỏi lớp học, Ivan chầm chậm bước vào, và đi về
chỗ ngồi của mình.
“Ê, khoẻ chưa?” – Yoshiki quay sang hỏi Ivan.
“Hơi choáng vì mất máu, còn lại ổn.” –
Ivan đáp, mắt nhìn rõ một ánh hào quang màu đỏ thẫm bao quanh người
Yoshiki. – “Ngày đầu tiên đến đây mà đủ chuyện xảy ra...”
“Vậy chắc bị sao quả tạ chiếu rồi.” –
Yoshiki nói. – “Mà thôi, bài giảng lúc nãy đây, Nakashima nhờ tôi đưa
qua cho anh.”
“Cảm ơn nhiều.” – Ivan nhanh tay đón lấy
tờ giấy, mắt đọc lướt qua nội dung trong ấy.
“Còn nếu có gì thắc mắc thì cứ lại
hỏi Shinozaki và Nakashima, cả hai người bọn họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ
bạn tận tình.”
Yoshiki vừa dứt lời, giáo viên môn kế
tiếp bước vào lớp. Ivan dùng tay ra hiệu thay lời cảm ơn của mình
với anh, rồi tiếp tục đọc chăm chú tờ giấy.
Anh bất giác quay lên nhìn Ayumi.
Bên cạnh cô là một bóng ma, một bóng ma
trong bộ áo đỏ.
“Tại sao từ lúc đầu mình lại không để ý
thấy nó?” – Ivan nghĩ thầm, nhưng nhanh chóng quay lên nhìn bảng để
tránh ánh mắt từ người giáo viên đứng lớp.
“Và trông nó rất quen... Khoan đã, không
lẽ đó là Shinozaki Sachiko?”
Ivan cảm thấy ngạc nhiên hơn là kinh sợ.
“Đúng là nó, nhưng không phải nó đã siêu
thoát rồi sao?”
Dường như Sachiko nhận thấy ánh mắt của
Ivan đang liếc nhìn mình, cô bay sang chỗ Ivan.
“Chào buổi chiều.” – Sachiko lên tiếng.
“Không phải cô đã siêu thoát rồi sao,
Sachiko?” – Ivan viết vào một mảnh giấy trắng, trao đổi với cô thông
qua chữ viết.
“Phải, nhưng chỉ có nửa kia siêu thoát.” –
Sachiko đáp. – “Còn tôi vẫn còn vương vấn nơi này... vì tôi không thể
quên được những tội ác tôi đã gây ra...”
“Nhưng dù cô có hối hận thì họ vẫn không
sống lại đâu...”
“Tôi biết chứ...” – Sachiko buồn bã đáp. –
“Nhưng tôi vẫn chưa thể, và cũng chưa muốn rời xa thế giới này.”
“Vì sao?”
“Vì Niết Bàn sẽ huỷ diệt thế giới, và
chỉ có người thuộc gia tộc Shinozaki mới có thể trấn giữ nó.”
“Sao cơ?”
“Chuyện rất phức tạp, nên tôi không thể
kể hết cho anh lúc này.”
Sachiko rút từ trong túi cô hai viên đá
nhỏ.
“Cầm lấy, nó chính là chìa khoá mở con
đường đến ngôi trường tiểu học Thiên Thần, hoặc Niết Bàn.” – Sachiko
nghiêm nghị nói. – “Mọi điều anh muốn biết đều nằm trong đó.”
Đón lấy viên đá từ tay Sachiko, Ivan nhanh
tay cất nó vào túi áo.
“Dùng câu thần chú “Niết Bàn, ta triệu
hồi tử nhân” để kích hoạt nó, sau khi ghép hai mảnh đá lại với
nhau.”
“Nhưng vì sao cô lại giao nó cho tôi.”
“Vì thời gian không còn nhiều nữa, tôi
cần sự trợ giúp của bất kỳ ai có tố chất.” – Sachiko nhìn thẳng
vào Ivan. – “Và tôi biết, anh là một trong số ít người trở về từ
Niết Bàn.”
“Nếu thế thì tôi sẵn lòng nhận lời
giúp.” – Ivan tiếp tục viết. – “Dù sao đó cũng là mục đích tôi đến
đây từ đầu.”
“Nhưng hãy cẩn thận, vì những oán linh
nơi đây có thể hãm hại con người.”
“Tôi ít nhiều cũng có ma lực trong người,
và linh hồn hai người bạn ở bên cạnh, nên sẽ không sao đâu.”
“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” – Sachiko thở
phào. – “Nhưng vì sao anh lại tin tưởng tôi.”
“Vì tôi không cảm thấy tà niệm từ cô,
thế thôi.”
Sachiko mỉm cưởi.
“Vậy thì chúc anh đạt được mục tiêu của
mình.” – Sachiko quay đi, chầm chậm trở về bên cạnh Ayumi. – “Và mong
rằng, mầm mống hắc hoá sẽ được giải trừ khỏi anh...”
________________________________________________________________
Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ
tan trường. Học sinh lũ lượt xách cặp đi về, cười nói, bông đùa với
nhau.
Ivan chầm chậm bước dọc theo hành lang,
nhìn ánh nắng màu đỏ cam của buổi hoàng hôn trước khi khuất hẳn sau
chân trời.
Thẫm thờ bước đi, những hình ảnh của
một năm trước chiếu chậm lại trong đầu anh.
Một buổi chiều nọ, cả ba người cùng ở
lại trường, và thực hiện nghi thức Sachiko Mãi Mãi Về Sau.
Hàng giờ sau, cả ba người bọn họ lang
thang trong ngôi trường, cố gắng tìm một con đường thoát.
Đói khát và sợ hãi, nhưng họ vẫn chịu
đựng, giữ trong mình một tia hy vọng làm ánh sáng soi đường.
Nhưng cuối cùng, họ đã thoát. Một cuộc
đào thoát ngoạn mục nhất trong đời.
Thế nhưng, số phận vẫn chưa để họ yên.
Cái chết đen đến với hai trong số họ, để
người còn lại sống trong dằn vặt, lo âu, hối hận.
“Ivan, bạn chưa về à?” – Một giọng nói
vang lên đằng sau lưng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
Ivan quay lại nhìn, thì thấy Ayumi, Yoshiki
cùng hai người khác đứng đấy.
Tất cả bọn họ, Ivan đều thấy một hào
quang đỏ tối bao phủ.
“Chưa, tại thấy trời chiều đẹp quá nên
đứng lại ngắm.” – Ivan đáp, quay sang hai người học sinh chưa biết tên.
– “Chào buổi chiều.”
“Chào buồi chiều.” – Người con gái đáp.
–Mình là Nakashima Naomi.”
“Mochida Satoshi.” – Người con trai đáp.
“Cảm ơn bạn vì đã chép giùm bài giảng
lúc nãy, Nakashima.” – Ivan nói. – “Và mấy bạn cũng chưa về à?”
“Cô Kuon có gọi bọn mình phụ đem số bài
tập ban sáng cùng các sổ sách khác về phòng giáo viên.” – Ayumi đáp.
Lúc này Ivan mới để ý mấy chồng giấy
kiểm tra cùng chồng giấy tờ khác nhau đang nằm trên tay bọn họ.
“Cần giúp một tay không?” – Ivan ngỏ lời.
“Cảm ơn, nhưng bọn mình ổn rồi.”
“Không sao đâu, dù gì mình cũng đang
rảnh.”
“Nếu bạn nói thế.” – Ayumi đưa chồng sách
cho Ivan. – “Vậy phụ bọn mình nhé.”
“Tất nhiên rồi lớp trưởng.”
Dứt lời, Ivan theo chân bọn họ tiến về
phòng giáo viên. Trên đường đi, họ hỏi chuyện với nhau một cách thân
mật và cởi mở. Qua đó Ivan cũng biết một phần về gia cảnh mỗi người.
Nhưng Ivan cảm thấy một nỗi buồn man mác
từ bọn họ. Nụ cười của họ hơi gượng ép, và nó khiến anh cảm thấy
bất an.
Một lát sau, cả năm người bọn họ chào
tạm biệt nhau ở trước cổng trường, và bước về nhà.
Ivan, lặng kẽ bước đi trên con đường ngập
trong ánh nắng chiều đỏ rực.
Câu nói ban sáng của Yoshiki gây nên một
cảm giác bất an cho chính bản thân anh.
“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”
Anh không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa
của câu nói ấy. Theo lời Mikhail và Yekaterina, bốn người lúc nãy đã
mất đi bạn bè mình ở ngôi trường đấy.
Và thế chỗ cho học sinh mang tên Morishige,
chính là anh.
Ivan không cảm thấy buồn bã vì điều đó,
trái lại anh cảm thấy lo lắng. Vì theo anh biết, trong trường không hề
có ai mang cái tên Morishige học ở lớp 2-9 cả.
“Theo những gì mình biết, thì những
người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế
giới.”
Câu nói của Yekaterina khiến Ivan rùng
mình.
“Còn gì tệ hơn khi chết mà không có ai
nhớ tới điều đó?”
Anh tiếp tục lê bước trên đường, trong đầu
đầy những dòng suy nghĩ trái chiều.
“Và còn gì tệ hơn, khi nhìn thấy cái chết
của những người chúng ta quan tâm, nhưng không một ai biết đến nó...
Những người khác, họ chỉ nhìn thấy ta
như kẻ điên, khóc thương cho một linh hồn không tồn tại...
Một cảm giác thật đáng sợ, mà chính
mình không thể tả nổi...”
Bước vào căn phòng trọ trên tầng bảy của
một khu chung cư, Ivan nhảy lên giường nằm, tay mân mê hai mảnh đá lúc
nãy.
Nhưng anh không biết rằng, chính anh đã
vướng vào một vở kịch của số phận được viết bằng xương máu.