Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Lời nguyền thứ 1: Con mắt

Ngay sau khi kết thúc lời giới thiệu ngắn gọn, người giáo viên mái tóc bạch kim bước đến Ivan.

“Ivan, chào mừng em đến với lớp 2-9 của học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. – “Cô là Niwa Kuon, cô là phó giáo viên chủ nhiệm và sẽ dạy em môn Anh Ngữ.”

Và một nữ sinh nhỏ người đứng cạnh cô Kuon bước đến gần, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.

“Mình là Shinozaki Ayumi, lớp trưởng của lớp 2-9. Chào mừng đến với học viện Kisaragi.” – Cô mỉm cười. Nhưng trong thâm tâm Ivan, anh cảm giác như đó là một nụ cười gượng ép, và cô đang giấu một sự kinh sợ khỏi anh.

Ivan khẽ bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, nhưng ngay khi làn da hai người vừa tiếp xúc, anh cảm thấy người mình như có một luồng điện phóng qua.

Anh khẽ nhăn mặt trong tíc tắc, nhưng điều đó không qua được đôi mắt dò xét của Ayumi.

“Bạn sao thế?”

“À, không có gì.” – Ivan bối rối trả lời. – “Mới nãy mình có trượt chân, và khuỷu tay đập mạnh vào tường nên giờ còn hơi đau.”

Phải, đúng là lúc nãy anh có ngã và đập tay vào tường, song cơn đau lúc này hoàn toàn không phải do cái khuỷu tay gây ra.

Buông bàn tay của Ayumi ra, anh xách chiếc cặp của mình đi về chiếc ghế trống đang chờ.

“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”

Ivan giật mình, quay về nơi phát ra tiếng nói.

Anh mắt anh hướng về một nam sinh với mái tóc nhuộm vàng hoe.

“Tch, chắc mình tưởng tượng ra ấy thôi...” – Ivan nghĩ thầm, và bước về chiếc ghế.

Ở trên bục giảng, cô Kuon bắt đầu bài giảng của mình.

________________________________________________________________

Buổi học sáng trôi qua chậm chạp, và giờ nghỉ ăn trưa đã đến.

Ivan ngồi trong lớp gặm qua loa hai chiếc bánh mỳ nhỏ, nốc hết chai nước khoáng và gục xuống chợp mắt. Một triệu chứng thường xảy ra với những người đi xa, khi múi giờ của hai nơi họ sống hoàn toàn khác nhau. Ở Moskva và ở Nhật chênh nhau sáu giờ, tức khi người Nhật đi học đi làm thì người dân ở Moskva còn đang yên giấc.

Ngày hôm nay là tròn một năm ngày hai người bạn anh mất, điều đó khiến anh muốn đè nén cái cảm giác đau buồn này vào người, và khoá chặt nó trong lồng ngực.

Cố gắng gạt tan những ý nghĩ tiêu cực ấy tkhỏi đầu, Ivan nhắm mắt và chìm vào một giấc ngủ ngắn.

Lúc Ivan mở mắt ra, anh thấy anh đang đứng trong một lớp học nhỏ tồi tàn, mục nát, và không kém phần quen thuộc.

Tim Ivan như đập liên hồi, mắt anh láo liên nhìn quanh. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Đừng nói là...” – Ivan nghiến răng nói. – “Thế quái nào mình lại về đây...”

Sột soạt!

Ivan bất giác quay lưng nhìn về phía sau, nơi tiếng động phát ra. Mắt anh trợn tròn trong kinh hãi.

Đứng trước anh là vong hồn hai người bạn cũ, người nám đen vì “hắc hoá”, nhìn anh với một ánh mắt đầy sát khí.

“Oh, chào Vanya.” – Vong hồn người con trai lên tiếng. – “Không ngờ là có ngày tao gặp mày ở đây...”

“Mishaka...” – Ivan nhè nhẹ lùi xa.

“Vanya~” – Đến lượt vong hồn người con gái cất lời. – “Cảm giác sau khi hại chết hai người “bạn thân” thế nào?”

“Katyusha...”

“Bọn tao chờ cái ngày này lâu lắm rồi Vanya.” – Cả hai vong hồn đồng thanh nói.

Cái ngày mà chúng tao được tra tấn mày đến chết một cách từ từ đấy.”

Vừa dứt lời, chúng xuất hiện sau lưng Ivan, bàn tay lạnh giá của chúng đặt lên vai anh.

“Tránh xa tao ra!” – Ivan choàng tỉnh, đưa bàn tay lên sẵn sàng thủ thế.

“Kyaaa!”

Một tiếng thét khiến anh trở về thực tại.

Trước mặt anh là Ayumi, cô đang nhìn anh với cặp mắt kinh hãi.

“Shi... Shinozaki!” – Anh hoàng hồn. – “Mình, mình không có ý đó.”

“Này, sao mày quát vào mặt Shinozaki thế?” – Người nam sinh với mái tóc nhuộm vàng ấy gằn giọng. – “Shinozaki chỉ muốn gọi mày dậy vì giờ học sắp bắt đầu mà mày cư xử như thế?”

Và như thể chứng minh anh ấy không nói suông, anh đứng dậy và đưa thẳng nắm đấm về phía Ivan.

“Học sinh trao đổi hay không, tao đếch cần biết, nhưng mày láo là tao cho mày húp cháo đấy.”

“Mình thật sự không cố ý.” – Ivan yếu ớt trả lời. Nếu bình thường, anh sẵn sàng lao vào tay đôi, nhưng bởi lần này anh cảm thấy lỗi là hoàn toàn của mình, nên cái bản chất nóng nảy đã không trỗi dậy, và Ivan biết ơn điều đó.

“Thôi được rồi.” – Ayumi lên tiếng. – “Nhìn khuôn mặt của bạn thì chắc bạn phải gặp phải ác mộng đúng không?”

“Phải... và thật sự tôi cũng không muốn nhớ về nó...” – Ivan khẽ nói.

“Thôi không sao đâu, đó cũng là chuyện thường mà.” – Ayumi nhẹ nhàng nói. – “Kishinuma, anh ta cũng không có ác ý đâu, nên đừng nói nặng lời như thế.”

Người mang tên Kishinuma hạ tay xuống.

“Vậy thì chắc tôi cũng nên xin lỗi vì hành vi thái quá của mình.” – Anh đưa tay gãi mái đầu vàng hoe của mình.

“Không sao, dù gì tôi là người gây chuyện trước mà.” – Ivan thở phào nhẹ nhõm. – “Shinozaki, cho mình ra ngoài rửa mặt chút.”

Với một cái khẽ gật đầu, cô tranh đường cho thân hình to lớn của Ivan bước đi. Sau đó, cô bước về chỗ của mình.

Rầm!

“Bố tía nó!” – Vang lên tiếng chửi của Ivan khi từ cửa lớp. Vì một lý do nào đó anh đập nửa người bên trai vào cánh cửa sắt.

“Này, có sao không đấy.” – Kishinuma lên tiếng.

“Không... không sao.” – Ivan đáp rồi bước vội ra cửa.

________________________________________________________________

“Họ đang ở đây.” – Ivan nghĩ thầm. – “Mình biết chắc họ đang ở đây.”

Đôi chân của anh bước nhanh đến nhà vệ sinh nam. Không chần chừ, anh đến nhìn trước chiếc gương của bồn rửa mặt.

Trong gương, ngoài anh ra, còn có hai hình bóng mờ ảo khác.

“Mishaka, Katyusha, cả hai đang ở sau lưng tôi phải không?”

Hai hình bóng ấy bước lại gần anh. Anh nhắm mắt như chờ cái chết.

“Vanya, nghe bọn này nói đây.”

Trái với những gì anh nghĩ, giọng của họ dù có hơi huyền ảo, như vang từ vực thẳm, nhưng trong đó không hề có tà ác.

“Vanya, mày vừa mới suýt chết đấy.”

“Cái... cái gì?” – Ivan cảm giác một làn gió lạnh thổi qua người, khiến người anh run cầm cập. – “Hai người nói thế có nghĩa gì?”

“Có phải lúc nãy, mày mơ thấy ở ngôi trường đáng nguyền rủa đó, và bị bọn tao giết phải không?”

“Sao... sao hai người biết?”

Ivan thực sự bối rối, anh không biết phải phản ứng thế nào trước những thông tin mà hai linh hồn vừa cho anh biết.

“Vậy là tao đoán đúng.” – Mikhail thở dài.

“Một giấc mơ quái ác xuất phát từ nỗi sợ hãi của bản thân mỗi người, và trong lúc họ chết trong giấc mơ, thì “hắc hoá” sẽ xâm thực và giết chết người đó.” – Yekaterina tiếp tục nói. – “Và như tôi đoán, nỗi sợ của bạn đúng là niềm trăn trở khi rủ bọn tôi thực hiện nghi thức.”

“Lúc ấy, nếu cô nàng lớp trưởng không kịp đánh thức mày dậy... thì có lẽ mày là nạn nhân thứ ba của nó.” – Mikhail buồn bã đáp. – “Nó như một lời nguyền, không phải, một căn bệnh chúng ta, và chỉ chúng ta, đã nhiễm từ ngôi trường ấy...”

“Nó tồn tại và phát triển nhờ vào nỗi đau khổ của chúng ta, khi nào chúng ta cảm thấy sợ hãi, mặc cảm nhất thì nó sẽ trỗi dậy, ban tặng chúng ta một cơn ác mộng và kết liễu cuộc đời chúng ta.” – Yekaterina lặng lẽ tiếp lời. Nhưng rồi cô nhìn thẳng vào Ivan với một ánh mắt nghiêm nghị. – “Vanya, dù lời đề nghị này hơi khác thường, nhưng hãy cho bọn tôi sống trong con mắt trái khiếm thị của bạn.”

“Cái... cái gì?” – Ivan ngạc nhiên hỏi. – “ Chuyện này là thế nào?”

“Vậy bạn vẫn chưa nhận ra sao?” – Yekaterina nói. – “Có phải bạn nhận thấy những điều khác thường từ bốn thành viên trong lớp phải không? Một người nhạy với thế giới tâm linh như bạn hiểu rõ quá mà.”

Ivan cau mày, suy nghĩ.

“Khoan đã, cảm giác điện giật lúc bắt tay với Shinozaki Ayumi, và một cảm giác khó tả phát ra từ cô, Kishinuma và hai người khác.” – Ivan quay lại nhìn hai người bạn của mình, ánh mắt mở to.

“Xin lỗi, nhưng đây là vì mạng sống của bạn...”

Yekaterina và Mikhail hoá thành hai quả cầu lao vào mắt trái Ivan, và anh không kịp phản ứng gì.

Một cơn đau khủng khiếp chạy khắp cơ thể anh khiến anh hét lên một tiếng.

Ở bên ngoài, có tiếng chân chạy đến, và cánh cửa mở toang.

“Này, có chuyện gì thế?” – Một thầy giáo đứng tuổi bước vào.

Trước mặt thầy là Ivan, tay ôm lấy con mắt trái của mình, rên rỉ trong đau đớn. Một dòng máu đỏ lòm chảy từ mắt anh.

Thầy vội rút một chiếc khăn trắng, giúp anh cầm lại dòng máu. Sau đó, thầy dìu Ivan đến phòng y tế sơ cứu.

Ở bên ngoài, Kishinuma chạy đến.

“Ivan, đi đâu lâu... khoan đã...” – Kishinuma tái mặt khi thấy chiếc khắn trắng bây giờ đỏ lòm vì máu.

“Bạn này cần xuống phòng y tế, em hãy về thông báo với giáo viêc đứng lớp đi Yoshiki.”

“Vâng ạ.” – Nói rồi, Kishinuma Yoshiki tức tốc chạy về.

________________________________________________________________

Ở phòng y tế.

Người thầy lúc nãy và lớp trưởng thở phào nhẹ nhõm khi biết con mắt trái Ivan không bị tổn thương đáng kể. Nhưng y tá phụ trách khuyên anh nên ở lại nghỉ ngơi, và bản thân anh cũng thấy hơi chóng mặt vì lượng máu thất thoát lúc nãy.

Sau khi chúc sức khoẻ Ivan, người thầy ấy bước khỏi phòng y tế. Ayumi thì điền giúp Ivan tờ giấy xin nghỉ buổi học này.

“Dựa theo những gì chị thấy, thì em bị xuất huyết dưới kết mạc. Triệu chứng này xảy ra ở một số người và cũng không phải là đáng lo ngại nếu nó xảy ra không thường xuyên.” – Chị y tá phụ trách nói với Ivan. – “Nhưng cái làm chị lo ngại là, chị chưa thấy trường hợp nào máu lại chảy nhiều như thế.”

“Chắc tại do em bị chứng máu khó đông quá...” – Ivan đáp.

Anh biết rõ nguyên nhân vì sao, nhưng không thể giải thích. Nhưng dù sao thì cũng đỡ suy nghĩ một nguyên nhân để giải thích việc xuất huyết này.

Chị y tá cầm một chiếc đèn nhỏ, rọi vào mắt trái của Ivan.

Đồng tử anh vẫn không phản ứng gì.

“Có phải mắt trái em bị mù không?”

Ivan, cùng với Ayumi đang ngồi cặm cụi viết đơn, giật bắn mình. Nhưng rồi anh cũng ậm ừ trả lời.

“Vâng, mắt trái em hỏng sau một cơn sốt nặng lúc nhỏ.” – Ivan trả lời, giọng hơi chùng xuống.

“Ra đó là lý do Ivan đập người vào tường lúc nãy.” – Ayumi nghĩ thầm.

“Nhưng chị cũng phải nói, rằng em có một con mắt đẹp đấy” – Chị y tá tiếp tục. – “Con mắt mang màu đỏ và xanh lam hoà vào nhau như hình âm dương.”

“Hả?”

Ivan ngồi chồm dậy, nhưng rồi phải ngả người xuống vì cơn chóng mặt ập đến. Chị y tá thầy thế đưa cho anh một tấm gương nhỏ.

Và đúng như lời chị ta nói, con mắt trái của anh mang đúng hình dạng được chị miêu tả. Nhưng Ivan nhớ là mắt anh, cả hai mắt, đều là màu xanh lục.

Lúc này anh chợt nhớ ra một thứ.

“Mắt của hai người họ, Katyusha mang đôi mắt màu biển, trong khi Mishaka mang đôi mắt màu đỏ.” – Anh nghĩ thầm. – “Điều nghĩa đó là... họ đang ở trong con mắt trái của mình.”

Anh bất giác nhìn Ayumi, thì ngạc nhiên khi thấy con mắt mù của anh nhìn thấy một hào quang toả ra từ người cô. Tương tự, chị y tá cũng có hào quang này, nhưng của Ayumi mang màu đỏ và tối hơn trong khi người kia mang màu xanh lam sáng.

Rất ngạc nhiên, nhưng anh cố gắng kìm hãm, không để lộ nó ra ngoài. Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra rồi.

Ayumi đưa tờ giấy cho chị y tá ký tên, khẽ cúi người chào và bước đi.

“Bình phục sớm nhé Ivan.”

“À, ừ... cảm ơn bạn, Shinozaki.”

Dứt lời, Ivan ngả người xuống chiếc giường trắng, và từ từ ngủ thiếp đi.

________________________________________________________________

“Chào buổi chiều, Vanya.” – Một giọng nói thân thuộc lên tiếng.

Ivan uể oải ngồi dậy, để thấy mình đang nằm trong căn phòng nhỏ ở quê nhà.

“Cái quái gì thế này...?” – Ivan lẩm bẩm. – “Và mày đang làm gì thế Mishaka.”

“Từ từ tao nói hết cho.” – Mikhail lắc đầu. – “Thứ nhất, đây là trong mơ, nên bọn này dùng hình ảnh căn phòng ngủ của mày để thoải mái nói chuyện hơn.”

“Thứ hai, bọn này có chuyện cần nói, về những gì bọn này tìm hiểu được từ lúc chết tới giờ.” – Yekaterina tiếp lời. – “Và thứ ba, xin lỗi vì đã tự tiện nhảy vào mắt bạn, nhưng thực sự thì bọn này không còn cách nào khác.”

“Không có gì.” – Ivan nhìn vào chiếc gương trên tường. Trong đấy, hình ảnh của anh phản chiếu lại, ánh lên một nỗi ân hận. – “Con mắt trái vẫn mù, nhưng nó lại cảm nhận được những thứ mà người thường không thể thấy...”

Ivan bước quanh căn phòng, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ. Bất chợt, như nhận ra được điều gì, anh tức tốc chạy lại chiếc gương và nhìn vào ảnh phản chiếu của bản thân mình.

Xung quanh anh là một hào quang màu đỏ tối, không khác gì hào quang bao phủ Ayumi lúc nãy.

“Không lẽ... Ayumi đã từ ngôi trường đó trở về?” – Ivan hoảng hồn hỏi.

“Phải... Shinozaki Ayumi, Kishinuma Yoshiki, Mochida Satoshi, Mochida Yuka và Nakashima Naomi, tất cả năm người bọn họ là năm người sống sót trở về, cũng như chúng ta vậy.” – Mikhail đáp.

“Và họ có bị cái chết đen không?” – Ivan tiếp tục. – “Và họ trở về bằng cách thức giống chúng ta hay sao?”

“Từ từ nào đồng chí.” – Mikhail đưa hai tay lên trời. – “Về cái chết đen, thì họ không bị, không rõ vì sao.”

“Còn vê phương thức trở về, thì họ xui xẻo hơn chúng ta.” – Yekaterina tiếp lời. – “Thời khắc chúng ta về, thì chỉ có Vanya là có năng lực tâm linh, và chủ nhân ngôi trường, Shinozaki Sachiko, chưa thể chiếm đoạt được nguồn năng lực này.  Nhưng sau đó không lâu, một nhà nghiên cứu bí truyền học tên Saenoki Naho đã đến, và chết ở đấy.”

“Naho cũng mang năng lực tương tự Vanya, và mạnh hơn rất nhiều.” – Mikhail thở dài. – “Khi Naho chết, thì Sachiko chiếm đoạt được năng lượng này và tạo một “bức tường” cản con đường quay về. Vì thế, họ phải giúp cho linh hồn ba đúa trẻ kia, và Sachiko siêu thoát trước khi có thể thực hiện nghi thức đảo...”

“Và lúc sáng, Yoshiki có bảo là tôi là “người thay thế”, đó nghĩa là gì?”

“Theo những gì mình biết, thì những người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế giới.” – Yekaterina đau khổ đáp.

“Sao mọi chuyện nó càng lúc càng rối rắm thế này...” – Ivan nhăn mặt, lấy tay xoa nhẹ thái dương.

“Và vấn đề cuối cùng tao cần nói với mày lúc này.” – Mikhail nhìn thẳng vào mắt Ivan, nghiêm nghị nói. – “Thứ nhất, bọn này nhập vào con mắt trái của mày để cho mày cái nhìn của người chết, để nhận ra những con người đặc biệt từ hào quang của họ, đồng thời cũng để ngăn cản cái chết đen đến với mày quá sớm.”

Ngừng một lúc, Mikhail tiếp tục.

“Nhưng, sẽ đến một lúc năng lượng của cả hai không thể bảo vệ mày, lúc đó cái chết là điều không thể tránh khỏi...” – Mikhail buồn rầu nói.

“Vậy thì đơn giản thôi, cố tìm ra chân tướng của cái ngôi trường đó, và tìm cách khử nó một lần và mãi mãi.” – Ivan phì cười đáp.

“Mày không làm được đâu Vanya.” – Mikhail đến vỗ vai người bạn của mình. – “Chỉ có những người thuộc gia tộc Shinozaki mới có thể khống chế được nó...”

“Thì tao sẽ tìm hiểu bất kỳ cái gì có thể, và ngầm hỗ trợ người đó. Đơn giản thôi.” – Ivan đáp.

“Phát nản với cái kiểu lạc quan dị thường của mày.” – Mikhail đưa tay ôm mặt. – “Nhưng nói cũng có lý. Và chắc mày nên biết một điều là hiện tại cái nghi thức Sachiko Mãi Mãi Về Sau đã bị vô hiệu, khi Sachiko đã siêu thoát.”

Ivan té đập đầu xuống đất.

“Trời ạ... thế thì làm sao quay lại nghiên cứu đây...” – Ivan rên rỉ.

“Chắc sẽ có cách mà Vanya.” – Yekaterina nhẹ nhàng động viên.

Ivan thở dài.

“Mà chắc đến đây thôi, có gì tối anh em ta bàn luận tiếp.” – Anh nói.

“Vậy thì bọn này chờ.” – Mikhail đáp.

________________________________________________________________

“Dậy rồi sao?” – Chị y tá phụ trách ban nãy nhìn Ivan, hỏi. – “Em thấy khoẻ hơn chưa?”

“Cũng đỡ hơn rồi, chắc em đủ sức ngồi học rồi.” – Ivan ngồi dậy đáp. – “Cảm ơn chị.”

“Thế thì tốt.” – Chị y tá mỉm cười.

“Em chào chị.”

Vừa dứt lời, Ivan rảo bước về lớp học.

“Cái ngày gì đâu mà đầy biến động...”  – Ivan lầm bầm nói khi đang bước dọc hành lang. Cái cảm giác choáng váng vẫn chưa hết, khiến anh phải gồng mình bước đi cho thật tự nhiên.

Lúc anh đặt chân về lớp học cũng là lúc hết tiết học thứ nhất của buổi chiều. Chờ người giáo viên đi khỏi lớp học, Ivan chầm chậm bước vào, và đi về chỗ ngồi của mình.

“Ê, khoẻ chưa?” – Yoshiki quay sang hỏi Ivan.

“Hơi choáng vì mất máu, còn lại ổn.” – Ivan đáp, mắt nhìn rõ một ánh hào quang màu đỏ thẫm bao quanh người Yoshiki. – “Ngày đầu tiên đến đây mà đủ chuyện xảy ra...”

“Vậy chắc bị sao quả tạ chiếu rồi.” – Yoshiki nói. – “Mà thôi, bài giảng lúc nãy đây, Nakashima nhờ tôi đưa qua cho anh.”

“Cảm ơn nhiều.” – Ivan nhanh tay đón lấy tờ giấy, mắt đọc lướt qua nội dung trong ấy.

“Còn nếu có gì thắc mắc thì cứ lại hỏi Shinozaki và Nakashima, cả hai người bọn họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ bạn tận tình.”

Yoshiki vừa dứt lời, giáo viên môn kế tiếp bước vào lớp. Ivan dùng tay ra hiệu thay lời cảm ơn của mình với anh, rồi tiếp tục đọc chăm chú tờ giấy.

Anh bất giác quay lên nhìn Ayumi.

Bên cạnh cô là một bóng ma, một bóng ma trong bộ áo đỏ.

“Tại sao từ lúc đầu mình lại không để ý thấy nó?” – Ivan nghĩ thầm, nhưng nhanh chóng quay lên nhìn bảng để tránh ánh mắt từ người giáo viên đứng lớp.

“Và trông nó rất quen... Khoan đã, không lẽ đó là Shinozaki Sachiko?”

Ivan cảm thấy ngạc nhiên hơn là kinh sợ.

“Đúng là nó, nhưng không phải nó đã siêu thoát rồi sao?”

Dường như Sachiko nhận thấy ánh mắt của Ivan đang liếc nhìn mình, cô bay sang chỗ Ivan.

“Chào buổi chiều.” – Sachiko lên tiếng.

“Không phải cô đã siêu thoát rồi sao, Sachiko?” – Ivan viết vào một mảnh giấy trắng, trao đổi với cô thông qua chữ viết.

“Phải, nhưng chỉ có nửa kia siêu thoát.” – Sachiko đáp. – “Còn tôi vẫn còn vương vấn nơi này... vì tôi không thể quên được những tội ác tôi đã gây ra...”

“Nhưng dù cô có hối hận thì họ vẫn không sống lại đâu...”

“Tôi biết chứ...” – Sachiko buồn bã đáp. – “Nhưng tôi vẫn chưa thể, và cũng chưa muốn rời xa thế giới này.”

“Vì sao?”

“Vì Niết Bàn sẽ huỷ diệt thế giới, và chỉ có người thuộc gia tộc Shinozaki mới có thể trấn giữ nó.”

“Sao cơ?”

“Chuyện rất phức tạp, nên tôi không thể kể hết cho anh lúc này.”

Sachiko rút từ trong túi cô hai viên đá nhỏ.

“Cầm lấy, nó chính là chìa khoá mở con đường đến ngôi trường tiểu học Thiên Thần, hoặc Niết Bàn.” – Sachiko nghiêm nghị nói. – “Mọi điều anh muốn biết đều nằm trong đó.”

Đón lấy viên đá từ tay Sachiko, Ivan nhanh tay cất nó vào túi áo.

“Dùng câu thần chú “Niết Bàn, ta triệu hồi tử nhân” để kích hoạt nó, sau khi ghép hai mảnh đá lại với nhau.”

“Nhưng vì sao cô lại giao nó cho tôi.”

“Vì thời gian không còn nhiều nữa, tôi cần sự trợ giúp của bất kỳ ai có tố chất.” – Sachiko nhìn thẳng vào Ivan. – “Và tôi biết, anh là một trong số ít người trở về từ Niết Bàn.”

“Nếu thế thì tôi sẵn lòng nhận lời giúp.” – Ivan tiếp tục viết. – “Dù sao đó cũng là mục đích tôi đến đây từ đầu.”

“Nhưng hãy cẩn thận, vì những oán linh nơi đây có thể hãm hại con người.”

“Tôi ít nhiều cũng có ma lực trong người, và linh hồn hai người bạn ở bên cạnh, nên sẽ không sao đâu.”

“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” – Sachiko thở phào. – “Nhưng vì sao anh lại tin tưởng tôi.”

“Vì tôi không cảm thấy tà niệm từ cô, thế thôi.”

Sachiko mỉm cưởi.

“Vậy thì chúc anh đạt được mục tiêu của mình.” – Sachiko quay đi, chầm chậm trở về bên cạnh Ayumi. – “Và mong rằng, mầm mống hắc hoá sẽ được giải trừ khỏi anh...”

________________________________________________________________

Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu giờ tan trường. Học sinh lũ lượt xách cặp đi về, cười nói, bông đùa với nhau.

Ivan chầm chậm bước dọc theo hành lang, nhìn ánh nắng màu đỏ cam của buổi hoàng hôn trước khi khuất hẳn sau chân trời.

Thẫm thờ bước đi, những hình ảnh của một năm trước chiếu chậm lại trong đầu anh.

Một buổi chiều nọ, cả ba người cùng ở lại trường, và thực hiện nghi thức Sachiko Mãi Mãi Về Sau.

Hàng giờ sau, cả ba người bọn họ lang thang trong ngôi trường, cố gắng tìm một con đường thoát.

Đói khát và sợ hãi, nhưng họ vẫn chịu đựng, giữ trong mình một tia hy vọng làm ánh sáng soi đường.

Nhưng cuối cùng, họ đã thoát. Một cuộc đào thoát ngoạn mục nhất trong đời.

Thế nhưng, số phận vẫn chưa để họ yên.

Cái chết đen đến với hai trong số họ, để người còn lại sống trong dằn vặt, lo âu, hối hận.

“Ivan, bạn chưa về à?” – Một giọng nói vang lên đằng sau lưng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Ivan quay lại nhìn, thì thấy Ayumi, Yoshiki cùng hai người khác đứng đấy.

Tất cả bọn họ, Ivan đều thấy một hào quang đỏ tối bao phủ.

“Chưa, tại thấy trời chiều đẹp quá nên đứng lại ngắm.” – Ivan đáp, quay sang hai người học sinh chưa biết tên. – “Chào buổi chiều.”

“Chào buồi chiều.” – Người con gái đáp. –Mình là Nakashima Naomi.”

“Mochida Satoshi.” – Người con trai đáp.

“Cảm ơn bạn vì đã chép giùm bài giảng lúc nãy, Nakashima.” – Ivan nói. – “Và mấy bạn cũng chưa về à?”

“Cô Kuon có gọi bọn mình phụ đem số bài tập ban sáng cùng các sổ sách khác về phòng giáo viên.” – Ayumi đáp.

Lúc này Ivan mới để ý mấy chồng giấy kiểm tra cùng chồng giấy tờ khác nhau đang nằm trên tay bọn họ.

“Cần giúp một tay không?” – Ivan ngỏ lời.

“Cảm ơn, nhưng bọn mình ổn rồi.”

“Không sao đâu, dù gì mình cũng đang rảnh.”

“Nếu bạn nói thế.” – Ayumi đưa chồng sách cho Ivan. – “Vậy phụ bọn mình nhé.”

“Tất nhiên rồi lớp trưởng.”

Dứt lời, Ivan theo chân bọn họ tiến về phòng giáo viên. Trên đường đi, họ hỏi chuyện với nhau một cách thân mật và cởi mở. Qua đó Ivan cũng biết một phần về gia cảnh mỗi người.

Nhưng Ivan cảm thấy một nỗi buồn man mác từ bọn họ. Nụ cười của họ hơi gượng ép, và nó khiến anh cảm thấy bất an.

Một lát sau, cả năm người bọn họ chào tạm biệt nhau ở trước cổng trường, và bước về nhà.

Ivan, lặng kẽ bước đi trên con đường ngập trong ánh nắng chiều đỏ rực.

Câu nói ban sáng của Yoshiki gây nên một cảm giác bất an cho chính bản thân anh.

“Vậy đây là người thế chỗ Morishige.”

Anh không thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Theo lời Mikhail và Yekaterina, bốn người lúc nãy đã mất đi bạn bè mình ở ngôi trường đấy.

Và thế chỗ cho học sinh mang tên Morishige, chính là anh.

Ivan không cảm thấy buồn bã vì điều đó, trái lại anh cảm thấy lo lắng. Vì theo anh biết, trong trường không hề có ai mang cái tên Morishige học ở lớp 2-9 cả.

“Theo những gì mình biết, thì những người chết ở ngôi trường ấy, sự tồn tại của họ sẽ bị xoá khỏi thế giới.”

Câu nói của Yekaterina khiến Ivan rùng mình.

“Còn gì tệ hơn khi chết mà không có ai nhớ tới điều đó?”

Anh tiếp tục lê bước trên đường, trong đầu đầy những dòng suy nghĩ trái chiều.

Và còn gì tệ hơn, khi nhìn thấy cái chết của những người chúng ta quan tâm, nhưng không một ai biết đến nó...

Những người khác, họ chỉ nhìn thấy ta như kẻ điên, khóc thương cho một linh hồn không tồn tại...

Một cảm giác thật đáng sợ, mà chính mình không thể tả nổi...”

Bước vào căn phòng trọ trên tầng bảy của một khu chung cư, Ivan nhảy lên giường nằm, tay mân mê hai mảnh đá lúc nãy.


Nhưng anh không biết rằng, chính anh đã vướng vào một vở kịch của số phận được viết bằng xương máu.

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Autumn

Mùa thu.

Kalash nhớ mùa thu.

Kalash nhớ những ngày dạo chơi bên khu rừng cạnh ngôi nhà dacha nhỏ của anh.

Anh nhớ những ngày sum vầy cùng gia đình bên bếp lửa, tận hưởng những thức ăn thức uống mà thiên nhiên ban tặng.

Anh nhớ khu rừng tràn ngập lá, từng chiếc lá đỏ, từng chiếc lá vàng xen nhau tạo một khung cảnh hoàn mỹ.

Anh nhớ cái dòng nước mát lạnh của con suối, gột rửa đi bao cái nóng của mùa hè vừa qua.

Anh nhớ cái mùi khoai nướng bốc lên từ gian bếp nhỏ.

Cứ như thế, anh ngồi lặng thinh, để cho những thước phim của cuộc đời trôi trước mắt.

“Này, làm gì mà như đang đi dạo trên mây thế?”

Giọng nói của Tenshi, cùng với cái bạt đầu làm anh quay về thực tại.

“Chuyện gì?” – Kalash giật mình hỏi. – “Xin lỗi, lúc nãy mất tập trung. Ta tới núi Yêu Quái chưa?”

“Đến từ mười lăm phút trước.” – Tenshi hậm hực trả lời.

“Xin lỗi, cái cảnh rừng phong thay lá với mùi khoai nướng phảng phất đâu đây làm tôi hơi mất tập trung.”

“Tch.” – Tenshi tặc lưỡi. – “Đi trên mây có ngày nằm nhà hai mét vuông rưỡi, như cái lần ở rừng tre đấy.”

“Đừng có nhắc lại cái chuyện đó nữa.” – Mặt Kalash đỏ lựng như lá phong, đoạn anh lấy bình nước thép ra tu ừng ực cho đỡ xấu hổ.

“Thì đề nghị “đồng chí binh nhất” Kalash tập trung nghe theo lời tôi.” – Tenshi trang nghiêm giả giọng như một trung uý trong những chuyện Kalash kể.

“Thôi đủ rồi đấy “đồng chí trung uý”.” – Kalash phì cười. – “Giờ nhờ “đồng chí trung uý” chỉ giùm em nơi cư ngụ của hai “đồng chí nữ thần” kia.”

Đến lúc này thì Tenshi cũng hết giữ nổi vẻ trang nghiêm, và cô phì cười.

“Đồ quỷ.” – Tenshi nói. – “Thôi được rồi, đi theo tôi.”

______________________________________________________

Nếu được bình chọn, thì Kalash sẽ bình chọn cảnh rừng thu là khung cảnh đặc trưng mùa thu của đất nước mặt trời mọc này.

Khắp khu rừng đan xen hai màu vàng đỏ của từng chiếc lá phong to gần một bàn tay.

Một khung cảnh huyền ảo không kém gì cảnh rừng taiga thay lá ở quê hương anh.

Khu rừng tĩnh lặng, trừ tiếng lá thu rơi xào xạc nhẹ nhàng, và tiếng bước chân của hai con người.

“Đẹp thật đấy.” – Tenshi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. – “Cả trăm năm rồi tôi chưa được thấy cảnh rừng thu này. Thật ra thì một hai năm về trước có thấy, nhưng nó quá mơ hồ.”

“Và cũng khá lâu rồi tôi mới được thấy cảnh thiên nhiên hoàn mỹ như vậy.” – Kalash đáp. – “Nói thật, đối với tôi thì “hoa điểu phong nguyệt” chưa thể bằng cái cảnh tượng này.”

Cả hai tiếp tục bước, chầm chậm bước để ngắm nhìn cảnh đẹp của tự nhiên, của khu rừng bạt ngàn dưới chân núi.

Ánh nắng của buổi chiều tà bị che lấp trong muôn vàn chiếc lá.

Họ bước đi như thế, dưới cơn mưa lá của mùa thu.

Họ dừng chân trên con dốc của một ngọn đồi nhỏ.

Phía dưới chân đồi, một cô gái tóc vàng hoe trong một bộ áo đỏ đang... lấy thế và đạp mạnh vào một gốc cây, khiến từng chiếc lá đỏ vàng rơi lả tả.

Một cảnh tượng không được... tao nhã cho lắm.

“Vậy ra đó là cách cô ấy làm lá rụng.” – Tenshi tinh nghịch bình luận.

Cách đấy không xa, một cô gái khác trong chiếc áo vàng ngồi bên một đống lửa, tay cầm một thanh sắt, đẩy nhẹ những củ khoai nho nhỏ trong đấy.

“Thì ra cái mùi hương ngào ngạt ấy bắt nguồn từ đây.” – Kalash lắc đầu nói.

“Không lẽ đứng đây rình người ta, xuống dưới bắt chuyện đi chứ.” – Tenshi đẩy vào lưng Kalash.

Kalash lúc ấy đang suy nghĩ mấy việc khác nhau, nên anh không hoàn toàn chú ý xung quanh, khiến cú đẩy của Tenshi tuy nhẹ nhưng cũng đủ làm anh ta giật mình và mất đà.

Lực hấp dẫn lo phần còn lại.

“Cô làm cái quái gì thế.” – Kalash quát, miệng cố phun hết thứ bùn đất trong miệng. – “Định ám sát tôi à?”

“He he... xin lỗi nhé!” – Tenshi bẽn lẽn trả lời. – “Do anh cứ chần chừ nên tôi “thúc đẩy” anh, cho anh một “động lực”.”

“Cảm ơn cô nhiều, nhưng thúc đẩy kiểu cô chắc có ngày tôi nằm nhà hai mét vuông rưỡi quá.”

Tất nhiên, cuộc cãi lộn của họ đã làm kinh động đến hai nữ thần. Họ nhìn Tenshi, rồi nhìn Kalash như người mặt trăng.

“Anh là ai?” – Nữ thần áo vàng cất tiếng hỏi. – “Và vì sao anh lại đến ngọn núi muôn trùng hiểm nguy này?”

“Và ngọn gió nào đã đưa tổng lĩnh nương của gia tộc Hinanawi đến đây?” – Nữ thần áo đỏ tiếp lời.

“Chào buổi chiều, hai nữ thần mùa thu.” – Tenshi đáp. – “Tôi chỉ hộ tống một người ngoại giới đến đây để làm một số nghiên cứu.”

“Vậy anh ta không phải người bản địa sao?” – Nữ thần áo đỏ hỏi.

“Phải, tay này đến từ một vùng đất tên là Ro... Ro... gì ấy nhỉ?”

“Rossiyskaya Federatsiya, Liên Bang Nga.” – Kalash nhắc.

“Phải, cái tên gì loằng ngoằng khó đọc khó học.” – Tenshi càu nhàu. – “Và trong lần anh ta đi khảo sát ngọn núi Yatsugatake nằm giữa Huyện Nagano và Huyện Yamanashi, thì lạc vào ngôi làng Mayohiga, kết quả là bị kẹt ở đây.”

“Nhưng tôi vẫn muốn hoàn thành những nghiên cứu của mình, nên tôi lang thang khắp Gensoukyou để thực hiện mong muốn của bản thân.” – Kalash tiếp lời.

“Và anh không sợ yêu quái tấn công?” – Nữ thần áo vàng hỏi.

“Vì thế tôi mới phải đi bảo vệ cái tên não chim này.” – Tenshi hậm hực nói. – “Mấy lần nhờ cái kiểu liều ăn nhiều của hắn mà đám yêu quái mém được một bữa ăn nhiều.”

Kalash khẽ lắc đầu.

‘Má ơi con này nó thù dai kinh khủng.’ – Anh ta nghĩ thầm.

Lúc ấy, hai nữ thần bước lại gần anh.

“Tôi là Aki Shizuha. Nữ thần của lá vàng mùa thu.” – Người nữ thần áo đỏ lên tiếng chào. – “Hân hạnh được làm quen.”

“Tôi là Aki Minoriko. Nữ thần của mùa vụ bội thu.” – Người nữ thần còn lại lên tiếng chào. – “Hân hạnh được làm quen.”

“Nikolai Viktorovich Kalashnikov là họ tên đầy đủ của tôi. Nhưng hãy gọi tôi là Kalash cho gọn, đọc gần giống chữ Karasu, con quạ trong tiếng Nhật đấy.” – Kalash đáp. – “Hân hạnh được làm quen.”

“Nếu anh cần hoàn thành nghiên cứu của mình, thì chúng tôi sẵn sàng giúp.” – Cả hai nữ thần đồng thanh nói. – “Hãy nói ra những gì anh cần biết, và chúng tôi sẽ trả lời cặn kẽ nhất có thể.”

“Vậy thì cảm ơn hai cô nhiều.” – Kalash đáp. – “Để xem nào... có lẽ tôi cần hỏi về quá khứ của cả hai cô, xin thứ lỗi nếu nó hơi khiếm nhã.”

Lúc ấy, nét mặt Shizuha sa sầm xuống trong thoáng chốc.

Cô quay sang Minoriko.

“Chị đi có chuyện, có gì nhờ em trả lời những gì anh ấy muốn biết.”

Đoạn, Shizuha nhẹ nhàng bay đi, những tán lá như đang đuổi theo chân người nữ thần lá thu.

“Này, cô ấy sao thế?” – Tenshi lo lắng hỏi.

“Xin thứ lỗi cho tôi nếu tôi đã nói gì sai.” – Kalash khẽ cúi đầu.

“Không sao đâu, đừng quá lo lắng.” – Minoriko trả lời. – “Chỉ là, quá khứ của chị ấy không mấy tốt đẹp, nên chị ta không muốn nghe lại nó thôi.”

Minoriko quay lại đống lửa, , tay nhặt thanh sắt xiên lấy những củ khoai to ra khỏi đống lửa.

“Mời hai người dùng bữa xế.” – Minoriko mỉm cười, tay đưa những củ khoai nóng cho Tenshi và Kalash.

“Còn câu chuyện của cuộc đời chúng tôi thì...” – Minoriko nhìn vào bầu trời đỏ sẩm tối của buổi hoàng hôn. – “Vào ngày hôm ấy, bầu trời cũng đỏ như vậy...”

______________________________________________________

Chúng tôi vốn là chị em song sinh. Shizuha ra đời trước tôi chừng mấy phút. Ngày chúng tôi cất tiếng khóc chào đời, bầu trời cũng đỏ như thế.

Nhưng số phận nghiệt ngã thay, mẹ tôi mất sau một cơn bạo bệnh. Lúc ấy, chúng tôi chỉ mới năm tuổi.

Năm năm sau, vì quá đau buồn, sau một cơn đau tim, cha đã theo mẹ xuống suối vàng.

Nếu trong truyện cổ tích, những người con gái với gia cảnh khốn khổ như vậy, sau này họ sẽ được đền đáp, và sống một cuộc đời hạnh phúc.  Nhưng đây là thực tại, sẽ không có phép màu nào xảy ra với chúng tôi cả.

Cả hai chị em chúng tôi được người làng giúp đỡ, nuôi nấng. Chẳng mấy chốc, chúng tôi trở thành những thiếu nữ tuổi trăng rằm.

Năm ấy, năm chúng tôi tròn mười lăm tuổi, một cơn hạn hán xảy ra ở làng chúng tôi. Mùa màng thất bát, họ buộc phải ăn cháo loãng thay cơm để tiết kiệm số lương thực ít ỏi còn lại.

Những ngày cận đông, để tiết kiệm số lương thực, họ buộc phải ăn cháo cám thay cơm. Những người khác vào rừng hái măng, đào củ mài, củ khoai, đào rễ cây để ăn, để sống, để cầm cự.

Song, cái đói và cái rét đã giết đi hơn hai mươi lăm người trong làng. Tiếng trẻ khóc đói ăn, tiếng vợ khóc chồng, tiếng mẹ khóc con. Nó... nó thật đau đớn.

Những người khác buộc phải bỏ xứ mà đi, mà tha phương cầu thực.

Shizuha và tôi đã cầm cự, và vượt qua mùa đông, vượt qua cơn đói ấy.

Ôi, chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi, chưa bao giờ tôi thấy căm ghét mùa đông đến thế.

Mùa xuân đến, cây đâm chồi, cây nảy lộc. Ngôi làng như được hồi sinh.

Họ bắt đầu gieo hạt, họ đánh cá, họ săn bắn, họ chăn nuôi. Nguồn cá và thịt rừng đã giúp họ tồn tại, chờ đến ngày thu hoạch, hi vọng một mùa vụ bội thu.

Chúng tôi cũng thế, quần quật trên cánh đồng tuy khổ, nhưng nó lại đem đến một niềm vui không gì tả được.

Những năm sau, cuộc sống chúng tôi có thể nói rằng rất êm dịu, bình yên.

Nhưng vào năm hai mươi tuổi, tai hoạ lại một lần nữa giáng xuống đầu chúng tôi.

Chị gái tôi, Shizuha, lâm trọng bệnh.

Tôi rất đau khổ. Tôi đành phải bỏ chị ấy cho người làng, và lang thang tìm thầy thuốc cho chị.

Nhưng vô vọng. Vô vọng. Không thầy thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh cho chị ấy.

Năm năm sau, vào cái ngày đông lạnh lẽo ấy. Chị tôi trút hơi thở cuối cùng, bỏ mặc tôi một mình trên cõi đời lạnh giá, cô đơn.

Tôi vẫn còn nhớ rõ cái giây phút ấy.

“Minoriko...” – Chị tôi thều thào nói. – “Chị xin lỗi em...”

“Chị, chị nói gì thế?”

“Chị xin lỗi em... vì chị không thể sát cánh cùng em nữa...”

Câu nói ấy cũng là câu nói cuối cùng chị có thể nói với tôi.

Cảnh đời thật lắm trái ngang. Cứ năm năm, cứ năm năm, một tai hoạ giáng xuống đầu chúng tôi.

Năm năm tuổi, mẹ mất.

Năm mười tuổi, cha theo mẹ về suối vàng.

Năm mười lăm tuổi, nạn đói hoành hành ở làng.

Năm hai mươi tuổi, chị tôi lâm trọng bệnh.

Năm hai mươi lăm tuổi, chị tôi về với cha mẹ, bỏ tôi lại một mình trên cõi đời này.

Thật bất công. Thật bất công.

Tôi đã làm gì sai?

Cả làng, họ giúp tôi làm đám ma cho chị ấy, và chôn chị ở dưới một gốc cây ở chân một con đồi nhỏ.

Và năm năm sau, năm tôi ba mươi tuổi.

Giữa trời đông giá rét, tôi thẫn thờ ngồi bên mộ chị.

Giá băng làm đông cứng những giọt nước mắt trên má.

Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng chị gọi tôi, tôi nghe thấy lời ru của mẹ tôi, tôi nghe thấy tiếng cười của cha tôi.

“Cha... mẹ... chị... đừng bỏ con ở đây...”

“Con nhớ mọi người lắm.”

“Con nhớ mọi người lắm...”

Và tôi gục ngã, gục ngã trong trời đông giá rét.

Vào cái này chị tôi rời xa tôi.

“Minoriko, nắm lấy tay chúng ta. Rồi chúng ta sẽ lại là một gia đình.” – Họ nói với tôi.

“Vâng...”

Tôi nhắm mắt, và ngủ giấc ngủ nghìn thu.

Thật thanh thản, thật nhẹ nhàng, cái chết của chính tôi.

Không như mẹ tôi và chị tôi, vật vã vì bệnh tật.

Không như cha tôi, đau khổ mà qua đời sau một cơn đau tim.

Nực cười quá phải không?

Năm ba mươi tuổi, tôi từ giã cõi đời. Đánh dấu cái kết bi thảm của một gia đình.

Nhưng những năm sau đó, ngôi làng ấy không còn gặp phải tai ương gì nữa.

Và cứ năm năm sau đó, thì cả làng được một vụ mùa bội thu. Một vụ mùa lớn hơn nhiều so với những năm trước.

Họ lập miếu thờ chúng tôi.

Aki Shizuha, Thu Tĩnh Diệp, là vị thần của lá vàng mùa thu.

Khi cô trở về, thì vụ mùa sắp đến.

Aki Minoriko, Thu Nhương Tử, là vị thần của mùa vụ bội thu.

Theo sau chị mình, cô sẽ chúc phúc cho những cánh đồng lúa, những cánh đồng ngô, những cánh đồng khoai, đem lại ấm no, đem lại sung túc.

Và linh hồn chúng tôi đã trở thành thần linh. Những vị thần của mùa thu, sẵn sàng bảo hộ, che chở vùng đất này.

______________________________________________________

Kalash ngồi lặng người.

Tenshi im lặng nhìn bầu trời.

Bầu trời ấy đỏ, đỏ như máu.

‘Vào ngày hôm ấy, bầu trời cũng đỏ như vậy...’

Câu nói của Minoriko cứ vang vọng trong tâm trí họ.

Kalash nheo mày, nhìn xung quanh, bối rối trước câu chuyện bi thảm của một gia đình.

Tình cờ, cặp mắt anh hướng đến hai chiếc bài vị ở dưới một gốc cây gần đó.

‘Cả làng, họ giúp tôi làm đám ma cho chị ấy, và chôn chị ở dưới một gốc cây ở chân một con đồi nhỏ.’

“Không lẽ...” – Kalash bàng hoàng nói.

“Phải đấy, nơi đây chính là nơi yên nghỉ của chúng tôi.” – Minoriko trả lời. – “Và nhân thôn, đấy chính là nơi bắt đầu tất cả.”

“Bắt đầu những cuộc đời đầy ngang trái, đầy đau thương.” – Shizuha, lúc này đã trở về, tiếp lời.

Tenshi và Kalash nhìn hai ngôi mộ cỏ mọc um tùm ấy.

“Pokojcya s mirom!” – Kalash thầm nói.

Trên trời cao, ánh trăng tròn đã xuất hiện sau những rặng núi nhấp nhô.

Gần đấy, con suối nhỏ vẫn róc rách chảy.

Đống lửa ban nãy vẫn rực cháy.

Dòng suối như khẽ khóc thầm cho số phận, ngọn lửa như giận dữ cháy vì bao bất công, bao ngang trái, vầng trăng như lặng im cảm thông hai sinh linh bất hạnh.

Và lá cứ rơi.

Và gió cứ thổi.

Nhưng với Kalash, tiếng gió và tiếng lá như đang cất lên một khúc siêu hồn bi thảm.


Osanagokochi no Uchouten - Part 2

“Này, này...” – Người ngoại xứ cố gắng thoát khỏi bàn tay của ả thiên nhân.

Ả thiên nhân cứ cắm đầu chạy, mái tóc xanh lam óng ả phất phới bay trong gió. Bản thân cô cảm thấy dễ chịu khi từng làn gió mát thổi qua mái tóc, song người đằng sau thì, không mấy dễ chịu lắm.

Chạy một lát, cô dừng lại, mắt láo liên nhìn quanh.

“Tốt, có vẻ như nơi đây chỉ có hai ta.” – Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng chuyện quái gì khiến cô chạy như bị ma đuổi thế?” – Người ngoại xứ đưa tay sửa lại chiếc mũ ushanka trên đầu, và khoác lại chiếc áo khoác xộc xệch. – “Và cho tôi hỏi luôn, đây là đâu thế?”

Tenshi khoác tay ra hiệu cho anh đến gò đất cô đang đứng. Anh miễn cưỡng tiến lại gần cô, nhìn theo hướng cô nhìn.

“[i]Rossiya Matushka[/i]! Chưa bao giờ tôi thấy một cảnh tượng hoàn mỹ như vậy.” – Trước mắt anh, cả một vùng đất bao la, rộng lớn của Gensoukyou. Một vùng đất mà anh luôn muốn tìm hiểu. Anh nhìn thấy Bác Lệ Thần Xã uy nghiêm trên rìa Gensoukyou, anh nhìn thấy Hồng Ma Quán mập mờ trong sương khói, anh nhìn thấy Vĩnh Viễn Đình nằm ẩn mình trong rừng tre, anh nhìn thấy Nhân Thôn nhộn nhịp, anh nhìn thấy Hương Lâm Đường cô đơn bên bìa rừng.

Anh nhìn thấy tất cả, tất cả những thứ anh bỏ công nghiên cứu.

“Anh thấy đấy, Gensoukyou luôn tràn đầy sức sống. Những trận đấu đạn mạc, những tiếng cười nói, những chén rượu họ nâng trong những buổi tiệc.”

“Và... suốt bao năm nay, cô chỉ ngắm nhìn nó?”

“Phải, ngắm nhìn và ao ước. Tuy gần, mà sao lại xa thế.”

Câu nói ấy làm anh lạnh người.

Anh từng chịu một cảnh ngộ tương tự, khi anh mới là sinh viên năm hai. Gia đình anh muốn xuất cảnh, và dù anh từ chối, họ vẫn lén lút làm hồ sơ và bắt anh đi.

“Nếu con không đi thì cả nhà cũng không được đi. Họ gạt hồ sơ con là họ gạt hết tất cả. Qua Mỹ một năm, nếu con không thích thì về.”

Câu nói ấy vang vọng trong đầu anh. Anh nhớ cái ngày một năm sau, khi anh hớn hở, vui mừng vì thoát khỏi cái xứ sở giả tạo ấy, vui mừng vì được quay về vùng đất anh cất tiếng khóc chào đời, thì niềm vui ấy, một lần nữa vụt tắt.

“Bố mẹ quyết định rồi, con sẽ ở đây học đại học, nhập quốc tịch Mỹ, và sinh sống ở đây.”

Anh cảm thấy như cánh cửa thiên đường đóng sầm trước mặt anh. Trong cơn phẫn uất, anh quát:

“Lũ đểu giả! Tôi thật ngu ngốc khi tin lời dối trá của các người!”

Và nhận một cái tát, cùng câu chửi: “Đồ trời đánh, đồ mất dạy.”

Mỗi lần nhớ lại, anh luôn cảm thấy cơ thể mình lạnh đi, rồi rực cháy bởi những cảm xúc giằng co.

"Blyad!” – Anh đấm mạnh tay vào một tảng đá gần đó. – “Zatknis’!”

Tenshi vẫn đứng đấy, khẽ nói.

“Lúc nãy, tôi có tình cờ nghe câu chuyện của anh. Và tôi muốn biết rằng, cuối cùng anh có thể quay về quê hương hay không.”

“Có thể nói là tôi đã trở về.” – Anh đáp. – “Ngày hôm ấy, tôi có một trận cãi nhau với ba mẹ tôi vì họ ép tôi phải sinh sống ở một vùng đất xa lạ, chỉ vì cái ảo tưởng rằng nơi đó là nơi giàu có, tự do, dân chủ, văn minh nhất.”

Anh nhìn lên bầu trời đỏ của buổi hoàng hôn.

“Tôi đành phải ở lại học đại học. Và cô biết không? Ban đầu, tôi một phần thích nghi với cuộc sống mới, và tôi từng nghĩ rằng có lẽ nước Mỹ vẫn không quá xấu xa. Nhưng tôi đã lầm, lầm to. Tôi có quen một cô gái, học năm cuối trung học, khi tình cờ gặp cô ấy ở một công viên nhỏ. Vậy mà, chỉ chừng hơn tháng sau, tôi nhận được tin cô ấy tự sát, vì bị bắt nạt trực tuyến.”

Tenshi vẫn chăn chú lắng nghe.

“Tức nước vỡ bờ. Vào đúng hai năm sau, tôi ăn cắp một số tiền từ ba mẹ tôi, cùng với số tiền tôi dành dụm cả năm trời, tôi lén bay về Nga, và bắt đầu một cuộc đời mới ở đó. Ban đầu, tôi xin tá túc ở nhà một đứa bạn cũ, tìm việc làm thêm. Nhưng may mắn là một người chú trong gia đình hỗ trợ tài chính, tôi quay lại đại học. Phí hết ba năm cuộc đời, nhưng còn đỡ hơn là mục xác ở cái xứ chó đểu đấy.”

Tenshi cười phá lên.

“Có gì đáng cười chứ?”

“Tôi cười vì thấy sao câu chuyện của anh với tôi nó khá khớp nhau ấy.” – Tenshi đưa tay quẹt khoé mắt. – “Nhưng tôi cũng ghen tị với anh là anh đã thực hiện được mong muốn của mình.”

“Vậy còn chuyện của cô thì sao?”

________

“Năm 16 tuổi, tôi nhận được tin từ ba tôi, Chúa tể Nai, rằng gia tộc Hinanawi được đặc cách thành thiên nhân, nhờ những công lao chúng tôi đã làm trong quá trình bảo vệ yếu thạch cùng việc phục vụ Nawi-no-Kami. Lúc ấy, tôi rất tò mò, luôn muốn ngắm nhìn thiên giới.” – Cô ngừng một lát như để lựa lời, rồi tiếp tục. – “Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống trên đấy rất an nhàn, hạnh phúc, và cũng muốn theo gia đình đi lên thiên giới. Mặt khác, tôi vẫn muốn ở dưới trần gian, để tiếp tục trông coi khối yếu thạch với tư cách là tổng lĩnh nương gia tộc Hinanawi. Chính vì thế, tôi đã hỏi ý cha mình.”

“Và cha cô không đồng ý, phải không?”

“Tệ hơn thế, cha tôi quát, và mắng tôi một trận. Tôi không hiểu, thật sự không hiểu rằng vì sao tôi lại bị mắng như thế. Nhưng, tôi cảm giác như đến lúc này, khối yếu thạch kia không còn là việc của ông ta nữa.” – Tenshi thở dài. – “Nghe ra, lý do của tôi khá vô lý, nhưng với tôi, khối yếu thạch này phải được bảo vệ bằng mọi giá. Chắc anh cũng nghe rồi, khi dùng yếu thạch trấn giữ địa chấn, thì nó sẽ phong ấn một con cá nheo ở dưới đấy. Nhưng khi khối yếu thạch bị phá huỷ, con cá nheo sẽ thức tỉnh, và một cơn đại địa chấn sẽ tàn phá vùng đất ấy.”

Ánh mắt Tenshi nhìn xuống hạ giới.

“Anh biết đấy, tên tôi là Chiko, tức “đứa con của đất”. Theo bát quái, tôi là quẻ khôn, trái ngược với trời, tức quẻ càn. Tôi là đất, tôi không thể nào hợp với cõi trời. Và từ lúc tôi bị ép buộc theo gia tộc Hinanawi thành thiên nhân, cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ...

Các thiên nhân khác, sau khi thấy chúng tôi thành thiên nhân mà không trải qua tu luyện, đã coi chúng tôi như một cái gai trong mắt họ. Họ gièm pha, chế giễu chúng tôi là “thiên nhân xấu xa”, mà không thèm để tâm đến những gì gia tộc tôi làm cho nhân gian. Nực cười phải không? Những kẻ ở ẩn, sống tách biệt với thế giới mà lại có quyền phán xét một gia tộc đã hết lòng làm tròn trọng trách, làm tròn bổn phận của mình.

Cuộc sống ở đây chán lắm, truyền thuyết kể về thiên giới là một vùng đất của đào tiên và suối mật. Song, sau khi đặt chân lên thiên giới, tôi mới thấy cái phần còn lại của nó.”

“Vậy thì, từ lúc cô đi, vùng đất này có cơn động đất gây thiệt hại nặng nề không?”

“Có, vào năm 1847.” – Mặt Tenshi tái nhợt. – “Tôi... tôi không thể nào quên được ngày ấy, ngày 8 tháng 5 năm 1847. Ngay ngày đó, khối yêu thạch trấn giữ đã bị một bọn phỉ phá huỷ khi chúng xông vào cướp ngôi làng mà khối yếu thạch đang toạ lạc. Khủng khiếp lắm, tai hoạ nối liền tai hoạ. Động đất, rồi hoả hoạn, rồi lở đất, rồi lũ lụt do vỡ đê. Theo báo cáo của chính phủ, hơn 8600 người thiệt mạng, 21000 ngôi nhà bị hư hại, 3400 ngôi nhà bị thiêu rụi, và hơn 44000 khu vực trong vùng ành hưởng bị lở đất tàn phá...

Lúc đó, tôi chạy về báo cáo cho cha mình, thì chỉ nghe ông lạnh lùng nói: “Đó không phải việc của chúng ta.”

Anh tin được không? Ông ấy rũ bỏ mọi trọng trách của gia tộc khi trở thành thiên nhân. Bây giờ, những cơn động đất tàn phá nhân gian không hề làm ông đau khổ.

“Hơn tám nghìn người chết. Cha có biết không? Vậy mà cha rũ hết trách nhiệm của gia tộc ta. Nếu như ngày ấy, cha để con ở lại, thì hậu duệ của con có thể ngăn chặn thảm hoạ này rồi.”

“Đồ mất dạy. Mày dám dạy đời tao à?” – Cha tôi quát, và cho tôi hai bạt tai đau điếng. Sau đó, lão sai người phạt tôi hơn trăm roi vì làm ô uế “thanh danh gia tộc.”

Tiếng kêu khóc, tiếng la hét vang một góc trời, tôi nghe rõ mồn một. Hàng nghìn gia đình đau đớn vì mất con, hàng nghìn đứa trẻ khóc bên thi hài cha mẹ mình, hàng nghìn người vợ gục ngã bên đống đổ nát sau thành mồ chôn của người chồng mình yêu.

Cảnh tượng đó, suốt đời tôi không thể nào quên.”

Anh trộm liếc nhìn Tenshi. Cô ngồi đó, mắt ngấn nước. Song, cô kìm được, và tiếp tục kể.

“Lúc ấy, tính cách tôi thay đổi 180 độ. Tôi chả thèm quan tâm đến bất kỳ ai khác, chỉ lo cho bản thân mình. Tôi không còn quan tâm bất kỳ thứ gì khác, ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ và việc ngắm nhìn hạ giới. Tôi dần dần tha hoá, rũ bỏ đi cái vẻ “oai nghiêm” giả tạo kia, và sống như một con người trần tục.

Tuy vậy, nó vẫn không đủ. Tôi cần sức mạnh, sức mạnh để khiến các thiên nhân khác phải dè chừng và tránh xa tôi ra. Tôi, và khối yếu thạch kia, chính là “địa”. Nhưng tôi còn thiếu “thiên” và “nhân”, cũng như người xưa hay nói về bộ ba “thiên thời-địa lợi-nhân hoà”.

Câu trả lời cho hai thành phần còn thiếu đấy chính là thanh gươm “Phi Tưởng Kiếm”, điều khiển trời, và sai khiến linh hồn nhân gian. Và từ lúc đó, không còn ai dám đối mặt tôi nữa.

Nhưng, cuộc sống vẫn buồn tẻ như ngày nào. Ở dưới hạ giới, nhân gian cùng yêu quái chung sống hài hoà. Tôi nhìn, tôi đố kỵ với họ.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy những yêu quái khác nhau dùng năng lực của mình gây dị biến, tạo ra hỗn loạn. Một cái gì đó thôi thúc tôi hãy tạo ra một dị biến để chứng tỏ sức mạnh của mình.

Lúc đấy, tôi nhảy lên khối yếu thạch, tay cầm thanh Phi Tưởng Kiếm và bắt đầu một chuỗi sự kiện dẫn đến việc đánh sập Bác Lệ Thần Xã. Tất nhiên, ả vu nữ ấy đã tìm tôi và đập tôi một trận ra hồn, và bắt tôi xây lại ngôi thần xã.

Lúc ấy, tôi quyết định thuyết phục cô ta dùng một khối yếu thạch trấn giữ đền.”

“Khoan đã, Yukari có nói với tôi về chuyện này, rằng cô đặt khối yếu thạch để ả vu nữ gián tiếp thờ phụng cô.”

Tenshi bỗng phì cười.

“Này, có gì đáng cười chứ?”

“Anh ngây thơ quá, mục đích của tôi vốn đơn giản hơn nhiều. Có một khối yếu thạch, tôi sẽ phải chăm lo cho nó để ngăn cản những cơn động đất trong tương lai, và đó sẽ là cái cớ để tôi quay về trần gian sinh sống.”

“Và nhìn thấy cô ở đây, tức là kế hoạch của cô đã bị phá sản?”

“Phải, bị con mụ Yukari làm phá sản khi ả đập tan ngôi thần xã vừa mới xây. Và tôi buộc phải quay về thiên giới.” – Tenshi ngán ngẩm bảo.

“Nhưng tại sao cô không chịu xuống dưới chơi?” – Người ngoại xứ bật cười. – “Lúc này cô còn sợ gì nữa, chả ai có thể cấm cửa cô xuống hạ giới, vậy nên sao cô không nhảy xuống và làm một bữa ra trò?”

“Nhưng tôi chẳng có lý do gì để uống đấy cả.”

“Ai cần lý do. Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi. Một khi đã muốn làm gì thì sẽ làm điều đó cho bằng được, mọi lý do chỉ là cái cớ để biện minh hành động của mình thôi.” – Anh chìa tay ra. – “Và nếu cô muốn, tôi sẽ cho cô một lý do. Tôi lên thiên giới và hiện giờ không biết xuống cách nào, nhờ cô đưa tôi về mặt đất.”

Nghe thấy thế, Tenshi phì cười.

“Đồ quỷ cơ hội.” – Tenshi cười ngặt nghẽo. – “Được thôi, lên khối yếu thạch, vịn lấy tôi, và tôi đưa anh về.”

Và buổi chiều hôm ấy, cả Gensoukyou trở nên náo nhiệt, những tia đạn bay khắp trời đất như pháo hoa ngày hội hè. Các cô gái bay lượn giữa không trung, nhẹ nhàng lướt qua từng làn đạn. Vang vọng trong không trung là tiếng rủa của reimu, chất giọng tinh nghịch của Marisa, và tiếng cười của Tenshi.

Ở dưới mặt đất, Nikolai lấy ống nhòm ngắm cuộc chơi, miệng ngậm một điếu thuốc. Ở xung quanh anh, những người phàm trần chạy tán loạn tìm chỗ tránh đạn, Keine và Mokou tìm cách sơ tán con người khỏi vùng chiến sự, một khung cảnh tương đối hỗn loạn.

Giữa cảnh tưởng ấy, anh phì cười.


“Sống, không phải đơn thuần là sống vì tập thể không, mà còn phải tìm được hướng đi riêng của bản thân mình.”

Osanagokochi no Uchouten - Part 1

Một ngày nhàm chán.

Phải, với Tenshi, một ngày trên thiên giới đồng nghĩa với một ngày nhàm chán. Xung quanh cô là đồng cỏ phủ mây trắng, cùng những cây đào trĩu quả, đôi khi ẩn hiện phía xa là những thiên nhân khác đang cười đùa cùng nhau.

Tenshi không có bạn trên thiên giới, và cô đã cô đơn trên vùng đất hẻo lánh này hơn trăm năm. Nhìn cô ấy lúc này, tôi thấy rất lo lắng. Trưởng nữ của gia tộc Hinanawi, song lại ương bướng, ngỗ ngược.

“Này, chị gì ơi?”

“Anh gọi tôi à?”

“Phải.” – Một nam thanh niên cao to, mang dáng dấp phương Tây chạy đến gần tôi. Khoan đã, tại sao người trần lại có thể lên đây? Và nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn họ không phải cư dân xứ Gensoukyou rồi.

“Nhưng anh là ai? Và quan trọng hơn, vì sao anh đến được nơi này?”

“Xin thứ lỗi. Tôi bất lịch sự quá.” – Anh nói tiếng Nhật khá chuẩn, song giọng lại rất nặng. Đồng thời, không biết do vô tình hay cố ý, anh đôi khi hay phát âm nhầm âm “a” với âm “o”. – “Tôi tên Nikolai, Nikolai Viktorovich Kalashnikov, một nhà đông phương học. Tôi đến từ Nga. Trong một lần đi Yatsugatake để tìm tư liệu cho một số nghiên cứu của mình, tôi lạc đến đây. Và bây giờ thì, tch tch, cũng chả còn gì để mất.”

Nói đến đây, tôi nghe rõ được một tiếng thở dài. Có vẻ như anh ta cũng hiểu, và chấp nhận cái viễn cảnh của mình, rằng mãi mãi sống trong vùng đất ảo tưởng này.

“Dù sao thì, tôi vẫn tiếp tục việc nghiên cứu của mình. Có rất nhiều thứ tôi chưa biết, và tôi cần phải tìm hiểu về chúng.”

“Và hôm này, anh quyết định tìm hiểu về thiên giới?”

“Phải, thiên giới, thiên nhân, cá nheo, động đất. Nói chung là về gia tộc Hinanawi và... để tôi nhớ... sứ giả long cung, theo lời của cô vu nữ áo đỏ ấy.” – Anh ta nói. – “Khoan đã, tôi vẫn chưa biết tên cô.”

“Xin thứ lỗi. Tôi là Nagae Iku, và là một trong những sứ giả long cung.”

Mắt anh ta như sáng bừng lên, cứ như là một đứa trẻ được cho kẹo vậy. Anh chạy đến gần, giấy bút trên tay, miệng hỏi:

“Vậy cô có thể giúp tôi nghiên cứu thêm không?”

Không còn cách nào khác, tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của anh ta.

“Được thôi.” – Tôi đáp.

“Và mong cô hãy bắt đầu từ Hinanawi Tenshi. Tôi có nghe một số giai thoại khác nhau về con người này.”

_____________

Vậy chắc hẳn anh đã thấy một cô bé với mái tóc màu lam dài đầu đội một chiếc mũ đen, quanh than có quấn một chuỗi tinh thể bảy màu. Cô gái ấy chính là Hinanawi Tenshi.

Bắt đầu từ đâu nhỉ, có lẽ tôi nên nói sơ qua về gia tộc này trước.

Gia tộc Hinanawi của cô vốn là một dòng tộc Thần Đạo, với nhiệm vụ trấn giữ những cơn động đất, bằng việc bảo vệ yếu thạch. Tuy nhiên, dù gia tộc Hinanawi đã làm mọi thứ có thể trong việc trông coi yếu thạch, những cơn động đất xuất phát từ vành đai lửa Thái Bình Dương hầu như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Oomura-no-Kami, một thiên nhân được giao trọng trách kiểm soát những cơn địa chấn thời bấy giờ.

Để khắc phục tối đa thiệt hại từ những cơn địa chấn, gia tộc Nawi, một gia tộc của những tu sỹ phàm trần đã phục vụ những thiên nhân khác, được giao trọng trách trông coi và kiểm soát động đất xung quanh một vùng đất, sau này trở thành Gensoukyou.

Với những công lao của mình, mỗi tu sỹ thuộc gia tộc Nawi, sau khi qua đời đều được thờ phụng như những linh hồn thần thánh. Gia tộc Hinanawi, sau khi gia tộc Nawi đảm nhiệm việc trông coi, ngăn cản những cơn địa chấn, đã quyết định phục vụ gia tộc Nawi. Cuối cùng, gia tộc Hinanawi được trở thành thiên nhân nhờ những công sức họ đổ ra trong việc trấn giữ, bảo vệ yếu thạch và phục vụ cho Nawi-no-Kami.

Tenshi, lúc ấy mang tên Chiko, đã theo cả gia tộc mình lên thiên giới.

_____________

“Nhưng có thật sự là Tenshi muốn lên thiên giới?”

Nếu hỏi Chúa tể Nai, hoặc bất kỳ ai khác trong gia tộc Hinanawi, anh sẽ nhận được một loạt các câu trả lời khác nhau, nhưng đều chung quy về một ý: “Tenshi đã muốn, và đã theo gia tộc lên thiên giới.”

Song, nếu anh hỏi Tenshi, thì tỷ lệ anh nhận được một câu trả lời trái ngược, tệ hơn là một viên đá vào thẳng mặt nếu cô biết anh đã nghe bất kỳ ai trong gia tộc kể về mình.

Nhưng, dù cách hành xử của cô khác nhau, mọi thứ đều đọng lại trong ba chữ: “Tôi bị ép.”

Và sau đó, Tenshi sẽ bỏ đi tìm một góc khuất nào đó ngắm nhìn trần gian.

Còn câu trả lời à? Tuỳ anh chọn. Nhưng đa phần những người may mắn nhận được hai câu trả lời đều cho rằng Tenshi đã nói dối.

Nhưng dù thế nào, đừng nói suy nghĩ của mình trước mặt Tenshi. Tôi sợ rằng cô ta có thể nổi cơn lôi đình và tẩm quất cho một trận, dù dường như chưa có ai làm điều đó.

_____________

“Theo những gì tôi nghiên cứu, và hỏi han những người khác thì họ cho rằng, thiên giới là một nơi tươi đẹp, thế thì tại sao cô ấy lại buồn?”

Đừng hỏi Tenshi câu này, nếu anh không muốn chết. Nên nhớ rằng, Tenshi còn rất trẻ khi cô lên thiên giới, cô không bao giờ, và có lẽ sẽ không bao giờ thấu hiểu được cái niềm vui nơi đây.

Hoặc, đơn thuần là cô không thích sống ở chỗ này. Có thể vì gia đình, cô miễn cưỡng lên đây. Có thể cô bị ép buộc theo gia tộc mình. Song, bất luân thế nào, Tenshi rất chán cái xứ sở mà ai cũng cho là an nhàn, tươi đẹp.

“Cũng không quá khó hiểu...” – Anh ta trả lời. – “Bản thân tôi từng trải qua một việc tương tự. Tôi sống ở Moskva, nhưng một vài sự kiện ở khác nhau khiến nước Nga tôi bị bè lũ phương Tây bao vây. Và tôi cũng bị gia đình tôi ép xuất cảnh sang Mỹ.”

Anh ta nhìn tôi, thở dài.

“Có thể lý do, hoàn cảnh khác nhau, song, tôi một phần hiểu được cái cảm giác đó.” – Anh ta chầm chậm lấy một một bình nước ra tu ừng ực. – “Nhưng, đó hơi thiên về chuyện cá nhân rồi, nên tôi sẽ không nói thêm.”

“Và cái xứ được gọi là Mỹ kia, nó giống thiên giới ở đúng một chỗ, và chỉ đúng một chỗ, rằng mọi người đều cho rằng đó là một xứ sở tươi đẹp nhất, dù thực tế, nó hoàn toàn trái ngược.”

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trải qua cảm giác đó, để có thể thấu hiểu Tenshi hơn. Trong thoáng chốc, tôi thấy mắt anh ta ánh lên một nỗi buồn, tương tự như ánh mắt Tenshi khi cô ngắm nhìn hạ giới.

_____________

Anh ta hỏi tôi thêm rất nhiều về thiên giới, về chính bản thân tôi, về gia tộc Hinanawi, nhưng tuyệt nhiên anh ta không nhắc gì đến Tenshi nữa.

Vừa nhìn tôi, đôi bàn tay của anh ta liến thoắn ghi chú. Cuốn sổ tay nhỏ của anh giờ đây dày đặc chữ và chữ.

Lúc ấy, một sự việc không ngờ xảy đến. Tenshi, không biết từ đâu, đang từ từ tiến lại.

“Chị đang làm gì thế Iku?” – Cô nói, giọng cộc cằn.

Anh ta vẫn ngồi im, tay vẫn ghi chép những dòng ký tự lạ lùng mà tôi không tài nào hiểu được.

“Còn anh, sao anh lại lên được chỗ này?” – Tenshi quay sang người ngoại xứ, hỏi.

“Một người tên Yukari giúp tôi lên.” – Anh ta đáp cộc lốc.

Trời ạ, lựa lời mà nói đi chứ. Đúng thứ điếc không sợ súng.

“Anh đã biết những gì về tôi?”

“Biết rằng cô không muốn lên thiên giới.”

Tôi chỉ còn có thể than trời. Đứa bướng bỉnh gặp đứa cứng đầu. Ngoại trừ ả vu nữ áo đỏ, con phù thuỷ áo đen với con hầu gái tóc bạc, tôi chưa thấy ai dám mở mồm nói những câu như thế.

“Và theo anh, thì họ nói thật, hay tôi nói thật.”

Tenshi và tôi dường như nín thở chờ đợi câu trả lời.

“Cô nói thật.”

Ngay lập tức, Tenshi nhảy vào, nắm chặt cổ áo người ngoại xứ, nhìn trừng trừng nhãn cầu anh ta.

“Thật. Hay. Không?” – Tenshi gằn từng chữ một.

“Thật!” – Người ngoại xứ cũng trừng mắt nhìn lại.

Lúc ấy, Tenshi buông tay, khuôn mặt dãn hẳn ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa nhẹ được lâu, thì Tenshi bất ngờ nắm chặt cổ tay người ngoại xứ, lôi đi.

“Ê, này, khoan đã...”

“Đi theo tôi.” – Tenshi đáp, mặt không thèm ngoảnh lại. – “Vì có vẻ anh là người đầu tiên hiểu tôi, nên có lẽ tôi sẽ tiết lộ với anh vài thứ.”

Tôi nhìn theo bóng Tenshi và anh ta, thở dài. Tôi muốn vào khuyên can, nhưng tôi cũng muốn Tenshi có thêm người để giải bày. Nhưng thôi, có vẻ như Tenshi sẽ không làm hại anh ta, nên có lẽ tôi nên nhắm mắt làm ngơ một ngày.


Hình bóng của Tenshi khuất dần ở xa, chỉ còn tiếng nói lanh lảnh của cô vọng lại. Từ bao lâu rồi, tôi mới nghe thấy lại giọng nói tươi vui này?