Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Lời nguyền thứ 0: Cái chết đen


“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Căn phòng ngày càng rung lắc dữ dội. Những thanh xà bằng gỗ bắt đầu rơi xuống xung quanh ba người thanh niên trẻ.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Những tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi khiến những người gan dạ nhất cũng phải rợn tóc gáy.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Những linh hồn nhuốm mình trong hào quang tím đen, lũ lượt lao về căn phòng học nhỏ.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Ba bàn tay đưa những mảnh giấy rách chụm lại.

“Boong!”

Tiếng chuông từ tháp đồng hồ vang lên.

“Nhanh lên nào, ra hành lang nối hai dãy nhà.” – Ivan ra lệnh cho hai người bạn của mình.

“Mày chắc chứ, Vanya?” – Mikhail hỏi, giọng hoài nghi.

“Phải thử thôi, chúng ta không còn cách nào đâu.” – Ivan đáp lời người bạn, tay cầm một khúc gỗ vung tứ tung xua đuổi những oán linh đang tìm cách bắt lấy bọn họ.  – “Và phải nhanh lên, chúng ta phải thoát khỏi đây trước tiếng chuông thứ bảy.”

Ba người bọn họ chạy, từ hầm chứa bom, nơi họ tìm được phương thức để trở về. Họ chạy, lao thẳng qua những ngóc ngách của căn hầm tối tăm.

"Boong!"

"Blyat'" – Ivan rủa. – "Tiếng chuông thứ hai."

Sau một lúc chạy khỏi căn hầm, họ tức tốc leo lên chiếc thang để quay về tầng hai của ngôi trường.

"Boong!"

"Tao mà thoát được cái chỗ chết tiệt này thì tao ăn rau một tháng." – Ivan nói, giọng rít qua kẽ răng. – "Và giờ gì đây? Sàn nhà sập hết. Định trêu tao chắc."

Cả ba người chạy, cố gắng né những thanh xà đang rơi xuống từ trần nhà.

Cơn động đất lại tái diễn, như để tăng thêm phần khó cho cuộc chạy thoát.

"Boong!"

Những vong hồn từ từ xuất hiện từ những bức tường, tìm cách níu kéo ba người bọn họ ở lại.

"Cút khỏi mắt tao, lũ khốn." – Mikhail tạt những lọ nước thánh cuối cùng anh mang trong người ra trước mặt, trấn áp mọi oán linh cản trở.

"Boong!"

Họ chạy đến được đoạn cầu thang, và phi thẳng xuống tầng trệt. Dù thấm mệt, nhưng không ai dừng bước. Họ chạy, theo đuổi con đường thoát duy nhất của mình.

"Boong!"

"Tiếng chuông thứ sáu rồi..."  Ivan nói, và càng lúc càng tăng tốc.

“Sắp đến rồi.” – Yekaterina nói trong hơi thở đứt quãng của mình.

"Đừng từ bỏ." – Mikhail thét khích lệ hai người đồng đội của mình.

Họ chạy dọc theo sảnh lớn, lao đến cánh cửa ngăn cách hai khu nhà của ngôi trường ma quái này.

Mikhail và Ivan dùng vai tông vào cánh cửa, mở đường cho Yekaterina nhảy qua dãy lan can bằng gỗ, chân đáp xuống khu rừng đen.

“Nhanh lên, Vanya, Mishaka!” – Cô hớt hải gọi hai người bạn của mình.

“Mishaka, xuống đi, nhanh!” – Ivan ra lệnh. – “Tao nhảy sau.”

Khẽ gật đầu, Mikhail làm một đường parkour nhảy sang lan can, tiếp đất nhẹ nhàng.

Ivan thì không, anh nhảy chồm mình như cá heo, và cả thân hình nặng nề đập xuống nền đất ướt sũng.

Một luồng sáng mở ra từ trên bầu trời, và cả ba người bị hút vào đó.

__________________________________________________________
Moskva.

“Chúng ta thoát rồi, Vanya, Katyusha!” – Mikhail vui mừng hét lớn.

“Phải, chúng ta thoát rồi.” – Ivan nghiến răng nói như đang cố gắng chịu đựng một nỗi đau đớn kinh hoàng.

“Này, anh sao thế Vanya?” – Yekaterina hỏi.

“Không có gì, chắc trật khớp chân thôi.” – Ivan đáp, gượng đứng dậy.

“Ngồi đó đi, em băng tạm cho.” – Yekaterina  mỉm cười, tay cầm lấy cuộn băng trắng từ trong giỏ.

“Con nhà hướng đạo sinh có khác. Phải không Katyusha?” – Mikhail phì cười.

Ivan ngồi đó, lặng lẽ nhìn hai người bạn của mình bông đùa.

Anh không biết rằng, vài ngày nữa thôi, anh sẽ bước một mình trên cõi đời bi thảm này.

__________________________________________________________
“Các em, thầy rất đau lòng khi phải thông báo rằng, trò Mikhail Dmitriyevich Platov và Yekaterina Vladislavovna Romanovna đã qua đời vì một căn bệnh lạ.”

Ivan ngồi sững người.

Anh chầm chậm đứng lên hỏi, giọng run run.

“Hai bạn ấy... mất rồi sao?”

Thầy giáo buồn bã nhìn anh.

“Phải, họ vừa qua đời sáng này ở bệnh viện Moskva.”

“Không...” – Ivan ngồi phịch xuống, bàn tay quệt lấy những dòng nước mắt đang tuôn trào. – “Tại sao chứ...”

Họ chỉ vừa cười đùa với nhau cách đây đôi bữa.

Vậy mà giờ đây, hai người đã ra đi, để lại anh trên cõi đời.

“Thầy rất tiếc.” – Người thầy bước xuống, nhẹ nhàng nói với người học sinh đang run rẩy. – “Thầy biết em và hai bạn rất thân nhau...”

“Lỗi tại em...” – Ivan nói.

“Đừng trách bản thân mình như thế.” – Người thầy nói. – “Có lẽ, đấy chính là lúc họ về với thượng đế.”

Nói rồi, ông bước lên bục giảng.

“Và em nên dự đám tang của họ, lớp trưởng và thầy sẽ cùng em đại diện cho tập thể lớp viếng hai bạn.”

“Vâng...” – Ivan nói, đưa tay quẹt hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình.

__________________________________________________________
Ngày hôm ấy, trời mưa to.

Ivan lặng lẽ đứng bên linh cữu của hai người bạn từng vào sinh ra tử với mình.

Anh nghe những người bác sỹ thì thầm về bệnh án của họ.

“Tạm gọi căn bệnh này là cái chết đen.” – Một vị bác sỹ trung niên nói. – “Từ ngày xưa, tôi chưa thấy căn bệnh nào quái ác như nó.”

“Là sao thưa bác sỹ?” – Một người bác sỹ trẻ tuổi hỏi.

“Nội tạng của bệnh nhân hoá đen, và ngừng hoạt động.” – Người bác sỹ trung niên đau lòng nói. – “Không báo trước, không cách chữa trị, không tìm ra được nguyên nhân.”

“Hoá đen...” – Sắc mặt Ivan thay đổi thành màu tái xanh.

“Không lẽ... không lẽ là “hắc hoá”?”

Ivan đứng sững người, rồi gục xuống khóc trước quan tài hai người bạn.

“Lỗi tại tôi...”

__________________________________________________________
Năm 2008, thị trấn Tenjin.

Ivan, tay cầm chiếc cặp nhỏ, chầm chậm bước trên con đường đầy nắng.

Chương trình học sinh trao đổi đã cho anh một cơ hội đến với khu thị trấn nhỏ nhắn này.

Đến với Học Viện Kisaragi.

Ngôi học viện được xây trên nền một ngôi trường tiểu học.

Trường tiểu học Thiên Thần.

Nơi mọi đau thương bất hạnh bắt đầu.

Từ đây, anh sẽ truy tìm chân tướng của nghi thức đáng nguyền rủa đó.

Nghi thức “Sachiko mãi mãi về sau”.

“Chào mọi người, mình là Ivan, Ivan Vladimirovich Krushchyov, một học sinh trao đổi từ Liên Bang Nga...”


Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

Endless Pain


[Image Source: http://www.pixiv.net/member_illust.php?mode=medium&illust_id=46968959]

Ánh nắng đỏ của buổi hoàng hôn trải lên toà lâu đài cổ kính cạnh bờ hồ sương phủ, khiến nó như nhuốm lên màu đỏ máu, tạo nên một cảm giác ma quái, rùng rợn khó tả, song lại rất trang nghiêm.

Hồng Ma Quán.

Chủ nhân của toà lâu đài này là một ma cà rồng tên Remilia Scarlet, cùng với người em gái Flandre Scarlet.
Ít nhất, họ từng cùng nhau làm chủ nơi đây.

"Chào buổi chiều, thưa tiểu thư" Một cô hầu gái bước vào "Bữa tiệc trà của tiểu thư đã sẵn sàng"

"Cảm ơn Luna" Remilia bước vào bàn, miệng nhâm nhi ly hồng trà mới pha.

Nhưng có một điều khiến cô bận tâm, đó là ánh mắt của cô hầu gái tóc bạch kim như đang dò xét cô.

"Có chuyện gì sao, Luna?" Cô lên tiếng hỏi.

"Dạ… dạ không có gì, thưa tiểu thư" Luna vội ngoảnh mặt đi "Em thật thất lễ"

"Tò mò cũng là bản chất của con người mà, có phải em đang thắc mắc bức hoạ trên tường phòng ta phải không?" Remilia tiếp tục hỏi.

"Sao… sao tiểu thư…" Khuôn mặt Luna lúc này từ ngạc nhiên thành hoảng sợ.

"Ta nắm được số phận từng cá nhân nơi đây nên tốt nhất đừng giấu diếm ta điều gì" Remilia mỉm cười "Cũng không ích gì khi giấu diếm một cô hầu gái tò mò như em được. Ta sẽ kể cho em nghe, hãy ngồi xuống cùng ta"

"Nhưng em chỉ là…" Cô hầu gái chần chừ.

"Em cãi lệnh ta sao, Luna?"

"Em không dám... vậy em xin phép"

Đến lúc này, Luna chỉ còn biết vâng lời người chủ của mình.

"Bức tranh đó, là người em gái xấu số của ta… Flandre Scarlet" Remilia lên tiếng. "Một câu chuyện tang thương từ 200 năm trước…"

Flandre Scarlet vốn là một đứa trẻ khác thường. Kể từ khi sinh ra, em ấy đã bị cả gia tộc ruồng bỏ. Suốt hơn 400 năm, em chỉ sống dưới căn hầm lạnh lẽo, cô độc.

Một ngày nọ, ta nhớ rõ là vào năm 1998, ta đã lén thả Flandre ra, bởi ta muốn nó được sống như bao người khác trong dòng tộc mình, một cuộc sống tự do, không phải bị cầm tù như một con vật.

Đó là một sai lầm lớn nhất của ta. Flandre đã hoá điên vì bị giam cầm, em ấy đã giết sạch mọi người. Cha ta, mẹ ta, những người trong gia tộc Scarlet, tất cả đều bị thiêu rụi bởi ma lực của Flandre.

Máu nhuốm đỏ lâu dài… mặt đất ngổn ngang những mảnh xương thịt còn sót sau những đòn tấn công huỷ diệt của Flandre.

Có thể nói, chỉ ta sống sót trong ngày đấy.

"Chị hai ơi, cảm ơn chị đã thả em ra, em vui lắm, em vui lắm. Ha ha ha…"

Ta vẫn nhớ rõ tiếng cười man dại đó. Không từ ngữ nào có thể miêu tả được. Ta chỉ có thể nói, nó không thuộc về thế giới này.


Cái chết của cả một gia tộc danh giá đã gây nên một cú sốc trong toàn Romania. Sáng ngày hôm sau, quân đội chính phủ bắt đầu tiến hành lục soát lâu đài.

Cả sáng hôm ấy, ta cùng Flandre, lúc này đang ngủ say, trong căn hầm từng là ngục thất của em ấy.

Có vẻ như một vài người trong giới chức trách đã phát hiện ra bí mật của dòng tộc ta. Và họ đã mật báo đến Ordo Malleus, một tổ chức ngầm của Giáo Hội Vatican.

Một tổ chức với nhiệm vụ thanh trừng ác quỷ.

Đêm ấy, một nữ sát thủ với mái tóc bạch kim đã đến, lưỡi dao bạc giắt bên hông.

Mội trận hỗn chiến xảy ra giữa ta và cô ấy.

Một trận chiến không cân sức giữa một tiểu thư sống trong nhung lụa và một người phàm đã trải qua những cuộc tập huấn khắc nghiệt trong giáo hội.

Chưa kể, ả có thể điều khiển lấy thời gian theo ý chí mình.

Hai bên giữ thế thủ trong suốt hơn mười phút. Bất chợt, ta thấy ả đứng sau lung mình, lưỡi dao kề cổ.

"Sám hối đi, ác quỷ" Ả thì thào.

"Không"

Ta hoá thân thành một đàn dơi, thoát khỏi vòng tay ả.

"Khá đấy, ác quỷ. Nhưng Ngài sẽ hỗ trợ ta, thanh trừng các ngươi khỏi trái đất này. Amen"

"Chờ đến lúc giết ta được đã" Ta quát "Divine Spear "Spear the Gungnir""

Một ngọn thương đỏ xuất hiện, ta phóng thẳng vào tim của ả sát thủ.

Nhưng tíc tắc sau, ả biến mất, ngọn lao của ta đâm vào sàn, nổ một tiếng kinh thiên.

Cách đó chừng hai mét, ả đứng cười thầm.

"Ngắm đâu thế?" Ả khiêu khích.

"Đừng vội đắc ý" Ta quát, triệu tập ngọn thương và lao vào đánh ả.

Trận đấu tiếp diễn hơn hai giờ đồng hồ.

Cho đến lúc vầng trăng tròn lên tới đỉnh toà tháp của lâu đài.

Ta đã thắng, một chiến thắng trong đường tơ kẽ tóc.

Ánh trăng như ban cho ta sức mạnh, mọi động tác ta dường như nhanh hơn ngày thường.

Ả ta không kịp nắm bắt lấy thế trận mới, cùng với một khiếm khuyết trong năng lực điều khiển thời gian của ả là cần nhiều sức lực, ta đã hạ gục ả.

Một chiến thắng trong đường tơ kẽ tóc.

Lưỡi dao của ả, chỉ sượt qua ta, chỉ thêm 1 milimét nữa là cứa vào người.

Ả gục xuống.

"Giết ta đi, ác quỷ. Ngươi cũng sẽ chết dưới tay của Ordo Malleus thôi" Ả thều thào.

"Ta không có lý do gì để giết ngươi cả! Ác quỷ vẫn có tình cảm, không như lũ sát thủ máu lạnh các ngươi" Ta quát "Và bây giờ thì xéo khỏi nơi này, trước khi ta đổi ý"

"Nhảm nhí, lũ sát nhân các người mà có tình cảm sao? Nực cười"

Lúc đó, một tiếng cười vang lên từ ngoài hành lang.

"Flandre" Máu trong người ta như đông cứng lại "Xéo khỏi nơi này, mau lên, ả người trần kia"

Nhưng quá muộn. Flandre bước vào.

"Chị hai xấu xa, giấu một con người mà không cho em biết" Flandre lầm bầm rồi bật cười điên loạn "Xấu xa, xấu xa, em phải giết chị và ả người trần kia mới được. Chị xấu xa giống gia tộc ta vậy, không bao giờ cho em tham dự các cuộc vui này. A ha ha!"

Ta đã quá mệt mỏi sau trận chiến với ả sát thủ, bây giờ phải đối mặt với người em gái của mình.

"Flandre, chị không muốn thế…"

"Vậy ra, cô chỉ muốn bảo vệ tôi khỏi nó?" Ả sát thủ lên tiếng, gượng đứng dậy.

"Quá muộn rồi…" Ta thì thầm "Trừ khi, cô chịu bỏ qua mối hận, và giúp ta khống chế nó"

"Đến lúc này, chúng ta chỉ có thể gạt bỏ tư tưởng cá nhân và chiến đấu vì lợi ích chung thôi. Phải không?"

Thêm một trận đánh khác giữa ta, ả sát thủ và Flandre.

Thêm một giờ đồng hồ chiến đấu không ngừng nghỉ. Tuy vậy, Flandre dù mang sức mạnh kinh hoàng nhưng lại không có một chút gì về chiến lược. Nó chỉ lao vào, chém liên hồi với lưỡi kiếm Laeveteinn rực lửa của nó, và nhắm vào ả sát thủ, một người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.

Cuối cùng, nó cũng lộ sơ hở khi cố gắng kết liễu ả sát thủ. Không chần chừ, ta phóng một mũi thương vào nó.

Nó chỉ kịp la một tiếng trước khi nằm lăn dưới sàn nhà.

"Không công bằng, chơi đánh hội đồng" Nó giãy nãy.

"Ngoan nào Flandre, chị xin lỗi vì không cho em biết, nhưng từ nay, cô gái này sẽ phục vụ chúng ta"

"Ê, này! Tôi có bảo gì…" Ả phản đổi

"Kẻ thua phải tuân lệnh kẻ thắng" Ta quay sang ả, hạ giọng "Và tôi cần cô để kiềm hãm nó. Xin hãy hợp tác với tôi"

Không còn cách nào khác, ả ta nhận lời.

Bọn ta bắt đầu gom tất cả mọi vật dụng cần thiết và ra đi. Ta không còn có thể sống ở nơi này, bởi rồi, chính phủ Romania cũng sẽ phong toả toà lâu đài để phục vụ công cuộc điều tra của họ.

Nhưng đi về đâu? Ta không thể sống gần con người bởi bản chất của ta.

Đây cũng là năm 1998, những phép màu sẽ không còn xảy ra như hơn 400 năm về trước.

"Patchouli, Patchouli Knowledge có thể giúp ta" Ta chợt nhớ đến người bạn cũ.

Ta đã quen và kết bạn với cô ấy khoảng 50 năm về trước. Một pháp sư mang sức mạnh người phương Đông, một nhà thông thái với kiến thức uyên thâm, và ta tin rằng, cô ấy sẽ giúp ta.

Sau ba đêm đi đường, ba người bọn ta đã đến được căn nhà của cô ấy.

Một ngôi nhà nhỏ bên bìa một khu rừng hẻo lánh.

Sau khi kể toàn bộ vụ việc cho Patchouli, cô ấy quyết định giúp bọn ta. Dù gì, cô ấy cũng đang trốn khỏi Ordo Hereticus của Giáo Hội Vatican.

Toà án dị giáo của Vatican.

Bởi suy cho cùng, cô ấy là một phù thuỷ, nếu bị bắt, cô ấy sẽ bị thiêu sống.

Ta luôn tự hỏi, tại sao con người lại cho mình những quyền như thế? Họ giết những người họ cho là ác quỷ, họ cho là tà giáo, dị giáo, và họ cho đó là chính nghĩa!?

"Này, có nghe tôi nói không thế, Remilia?" Patchouli huơ tay trước mắt tôi.

"À… xin lỗi, nãy giờ mình không tập trung"

"Giỡn nhau à? Thôi được rồi, nghe kĩ này. Tôi tình cờ quen một youkai sống ở Trung Quốc tên Hong Meiling, cô ta cho mình biết là ở Nhật, một dòng tộc theo đạo Shinto đã dựng một kết giới ngăn cách giữa thế giới bên ngoài, nơi con người sinh sống, và vùng đất họ gọi là Gensoukyou để cho các youkai và sinh sống. Tôi từng từ chối lời mời của cô ấy, nhưng đến lúc này, có lẽ đó sẽ là nơi thích hợp với chúng ta, những kẻ bị ruồng bỏ bởi thế giới loài người"

"Một ý tưởng không đến nỗi tệ. Vậy, chúng ta sẽ đến đó bằng cách nào?"

"Nếu mình có được địa điểm cụ thế thì hay biết mấy…"

Lúc này, cánh cửa bỗng bật mở.

Như bản năng của những kẻ bị truy lùng, bọn ta đều thủ thế.

"Patchouli, mình về rồi" Một cô gái mặc bộ áo màu lục bước vào "Mà bạn có khách à?"

"Tưởng ai… xin giới thiệu với mọi người, đây là Hong Meiling" Patchouli lên tiếng "Mà cô về đúng lúc đấy, cô biết cái vùng đất cô bảo là ở đâu không?"

"Vậy bạn đồng ý rồi sao? Được rồi, theo mình phỏng đoán thì nó nằm nơi đây…" Meiling lấy tay chỉ lên tấm bản đồ của cô "Rặng núi Yatsugatake, nhưng để vượt qua kết giới gần như là điều không thể, vì vậy mình mới cần ma thuật của bạn"

"Hm, vậy chuẩn bị đi, sáng mai chúng ta khởi hành"

Cả năm người bọn ta đã đến đây như thế.

Tuy vậy, cuộc sống vẫn không dễ dàng gì. Flandre càng lúc càng trở nên điên loạn. Một ngày kia, nó đã thoát khỏi Hồng Ma Quán và càn quét khắp Gensoukyou. Bao nhiêu con người, bao nhiêu youkai đã gục ngã trước những sức mạnh của nó. Chỉ đến khi những youkai mạnh mẽ như loài thiên cẩu, hà đồng, hợp tác với Meiling, cô sát thủ sau này ta gọi tên là Sakuya, Patchouli và ta mới không chế được nó.

Một bản hiệp ước được lập ra, quy định ta không được tấn công người bản địa, ngược lại, youkai sẽ phải giao người ngoại giới để làm thức ăn cho Hồng Ma Quán. Ít lâu sau đó, một bản hiệp ước về việc tranh đấu, với sự tham gia của vu nữ đền Hakurei, Hakurei Reimu.

Mọi người, dù muốn hay không, đều tuân theo hai bản hiệp ước này. Ta được máu để uống, người bản địa được bảo vệ, những người tham chiến đạn mạc có luật chơi công bằng. Tuy nhiên…

"Flandre, lại đây chị bảo"

"Có việc gì vậy?" Flandre ngước đôi mắt ngây thơ nhìn ta hỏi "Mà sao chị buồn thế?"

"Flandre, chị xin lỗi…"

Ta đưa nó xuống căn phòng dưới tầng hầm.

Ta đặt nó lên giường, hôn nhẹ trán nó.

"Hãy thứ lỗi cho chị…"

Flandre nhìn ta.

"Chị hai, sao chị hai lại khóc"

Ta lẳng lặng bước ra.

"Chị hai ơi, chị đi đâu thế?"

Ta đóng sập cánh cửa.

"Chị ơi"

Ta nghe rõ tiếng đập cửa của nó, tuyệt vọng tìm cách thoát.

"Đừng nhốt em mà"

"Em hứa sẽ ngoan mà"

"Thả em ra đi"

Cứ thế, những tiếng la tuyệt vọng từ từ trở thành tiếng khóc. Khóc vì tước đi sự tự do, vì bị ruồng bỏ bởi chính người chị của mình.

Bởi điều luật thứ ba trong bản hiệp ước.

'Flandre phải bị giam cầm trong suốt quãng đời còn lại'

Năm năm sau, ta quyết định trả thù.

Ta tạo một làn sương đỏ che phủ khắp Gensoukyou, tạo nên một màn đêm vĩnh hằng. Khi đó, ta sẽ làm chủ nơi này, và vùng đất này sẽ là thiên đường cho Flandre và ta.

Thế nhưng, ả vu nữ Hakurei Reimu và ả phù thuỷ Kirisame Marisa đã đánh bại kế hoạch gần như hoàn hảo của ta.

Ta đã rất thất vọng. Nhưng kẻ thua phải làm theo kẻ thắng. Ta buộc phải xoá bỏ màn sương đỏ, trả lại ánh sáng cho vùng đất này.

Ít lâu sau, sau khi đi dạo, ta trở về Hồng Ma Quán. Tuy nhiên, xung quanh toà lâu đài lại bị bao phủ bởi một cơn mưa.

Ma cà rồng sợ nước.

"Flandre, không lẽ, nó đã thoát ra rồi sao?"

Ta không thể vào vì cơn mưa tầm tã đó. Không còn cách nào khác, ta đành nhờ Reimu và Marisa vào tìm hiểu.

Theo lời họ kể lại, bùa phong ấn căn phòng của Flandre suy yếu, và em ấy thoát ra. Patchouli buộc lòng phải tạo một cơn mưa để ngăn cản em ấy thoát ra ngoài.

Và họ đã đánh bại em ấy.

Ta không biết nên vui hay buồn, bởi cuối cùng thì ta vẫn phải nhốt nó lại.

Nhưng Reimu lại bảo tôi: "Flandre nên được tự do, em ấy tuy điên loạn, nhưng suy cho cùng đó cũng là do sự giam hãm mà ra"

Trước khi ra về, Reimu nói: "Còn cái bản hiệp ước đó để tôi lo, đừng quá bận tâm về nó"

"Flandre"

Ta lên tiếng, chầm chậm bước vào phòng.

Flandre lẳng lặng nằm trên giường, đôi mắt đỏ hoe.

"Flandre"

"Chị hai"

Nó nhảy đến ôm tôi, khóc nức nở.

"Chị hai, em nhớ chị lắm. Chị đừng bỏ rơi em"

"Chị xin lỗi, Flandre, chị xin lỗi"

Nó chỉ ôm chặt lấy tôi khóc, khóc vì vui, xen lẫn sợ hãi. Nó sợ tôi lại giam nó trong căn phòng này.

"Flandre, ngày mai, chúng ta hãy cùng nhau đi dạo, được chứ"

"Dạ vâng"

Tuy vậy, mầm mống của sự cuồng loạn vẫn nằm trong Flandre.

Ta không rõ, và sẽ không bao giờ rõ chuyện gì đã xảy ra hôm đấy. Ta chỉ biết, nó càn quét cả một vùng đất gần Hồng Ma Quán, giết đi ít nhất 10 youkai.

Reimu đến, bảo sẽ giúp ta kìm hãm nó lại. Nhưng ta từ chối.

Bởi sau này, nó lại sẽ càn quét. Và sức mạnh nó lớn dần mỗi ngày, ta sợ nó sẽ tàn sát cả Gensoukyou.

Ta muốn giải thoát cho nó.

Ta, Sakuya, Meiling và Patchouli cùng nhau truy lùng nó.

Tìm ra nó cũng không khó.

Lúc ta đến, nó đang giết Mokou, để cô ta hồi sinh và bị giết tiếp. Nó cười, tiếng cười như 17 năm trước, khi nó tàn sát cả gia tộc.

Meiling lao tới, tung cước vào quật ngã nó. Nó lồm cồm bò dậy, cầm Laeveteinn xả thẳng vào người gác cổng.
Lúc này, Patchouli bắn những khối cầu nước vào, khiến nó bật lùi.

"Không công bằng tí nào" Flandre hét "Taboo "Four of a Kind""

Nó phân thân thành 4 người, một đối phó với ta, một đối phó với Meilinh, tương tự với Sakuya và Patchouli.
"Scarlet Sign "Red the Nightless Castle"" Từ người ta phát ra luồng sáng đỏ hình chữ thập. Ta lao vào, dùng móng vuốt tấn công liên hồi vào nó. Nó cũng không phải tay vừa, thanh kiếm nó điều khiển rất tốt, luôn tìm cách chém vào những chỗ hiểm.

Tình hình của ba người kia cũng không khá khẩm hơn.

"Rút lại chỗ ta" Ta ra kệnh "Tất cả, tập trung đánh một con thôi. Patchouli, phiền cậu dùng phép vây hãm một đứa cho bọn tôi, và chặn ba đứa còn lại"

"Tuân lệnh" Cô mở quyển sách phép "Fire Metal Sign "St Elmo's Pillar""

Một bức tường lửa dựng lên, cô lập Flandre đi đầu với ba đứa còn lại. Lúc này, Meiling đá, hất tung nó lên cao, Sakuya phóng lưỡi dao bạc của mình vào tim nó.

Nó thét lên, và biến mất.

"Hay quá, hay quá" Ba con còn lại cười nham nhở "Bây giờ thì, chết đi"

Chúng lao lên, một đứa tấn công trực tiếp, hai đứa vòng hai bên đánh vào bên hông.
"Tản ra, mau lên" Ta ra lệnh.

Nhưng đó là một sai lầm.

Chúng nhắm vào Patchouli, người chậm chạp nhất trong đội.

"Tiểu thư Patchouli" Meiling nhảy ngược lại, nhận trọn ba nhát chém của Flandre "Chạy đi... con rùa"
Những người còn lại tái mặt.

Dùng chút sức lực cuối cùng, Meiling giữ chặt ba Flandre.

"Hạ thủ chúng đi, nhanh lên"

"Khốn nạn" Sakuya rủa "Buriallusion "Phantomic Killer in Night Mist""

"Divine Spear "Spear the Gungnir""

"Water Fire Sign "Phlogistic Rain""

Những lưỡi dao, mũi thương và những tia lửa bay vào. Giết chết Meiling cùng với ba Flandre.

"Kết thúc rồi" Sakuya nói thầm.

"Phải đấy, kết thúc rồi" Ta thầm nói.

Sakuya bước đến gần xác người gác cổng.

"Vĩnh biệt Meiling, sự hi sinh của b... argh"

Không biết từ khi nào, Flandre đã luồn ra sau Sakuya, dùng bộ vuốt của mình đâm xuyên trái tim cô.

"Sakuya" Patchouli và ta thất thần. Tức khắc, cả hai ta nhảy lùi ra xa.

"Q.E.D. "Ripples of 495 Years"" Nó thì thào, và bất chợt lao vào Patchouli.

"Night Lord "Dracula Cradle"" Ta nhảy vào, cố gắng làm chệch hướng bay của nó, nhưng quá muộn. Bộ vuốt nó đâm lủng phổi của Patchouli.

"Khục... khục... Sun Sign... "Royal Fla..""

Nhưng nó dùng tay đâm thẳng cổ họng cô, giết chết cô trước khi cô kịp niệm chú.

Ta lao vào, đánh nó, nó nhảy ra, phóng những đường đạn sặc sỡ vào ta.

Trận chiến kéo dài đến hơn 10 giờ tối.

"Giỡn với chị vậy đủ rồi" Nó nhìn tôi, cười "Taboo "Laeveteinn""

"Divine Spear "Spear the Gungnir""

Nó cầm lưỡi kiếm lửa, ta cầm ngọn huyết thương, cả hai lao vào.

Phập.

Mũi thương ta đâm vào tim nó.

Nó chết ngay lập tức, không chút đau đớn.

Nó đã do dự, nó đã dừng kiếm khoảng một phần mười giây.

Thời khắc đó, đủ để ta kết liễu nó.

Remilia lẳng lặng đứng dậy, bước ra cửa sổ.

Luna ngồi lặng người. Đau buồn vì số phận trái ngang của hai chị em dòng tộc Scarlet.
Bấy giờ trăng đã lên cao.

"Vào hôm ta giết chết người em gái của mình, vầng trăng cũng đỏ như đêm nay vậy" Người tiểu thư ma cà rồng lên tiếng.

Lăn trên má cô, là hai hàng lệ của sự đau khổ, tiếc thương. Tiếc cho số phận trớ trêu của người em gái.

Trên bầu trời đêm, vầng trăng ấy vẫn âm thầm toả sáng. Nhưng Remilia cảm thấy như ánh trăng tròn ấy đang trách móc cô.

"Những ước mong trong bao lời ca, gửi đến ánh trăng tròn phía xa
Những ước mong nơi đáy lòng tôi mãi mãi lang thang trên trời cao
Tội lỗi kia ám ảnh ngày đêm, tội ác kia không thể thứ tha
Nhìn với đôi mắt căm phẫn kia, vầng trăng sáng trên trời cao
Vầng trăng sáng trên trời cao…"

-Endless Pain-

Sơ lược về bản thân, blog


Ningen ga Daisuki na Kowareta Youkai no Monogatari

[Picture Source: http://www.pixiv.net/member_illust.php?mode=medium&illust_id=31272282]

"Hỡi những cánh hoa diễm sắc kia, vào ngày đó tất cả sẽ tàn phai
Với bao ân tình, với bao cảm tình, cùng tan biến vào cõi hư không tối tăm
Và thân xác cũng tan thành cát tro. Bèo dạt mây trôi! Hỡi kiếp sống phù du!
Đắng cay, phũ phàng, trái ngang, hoang tàn, như dòng thời gian nhẫn tâm , khốc tàn…"

-Iro wa Nioedo Chirinuru wo-

Một buổi chiều thu mát mẻ, tại ven sông Hà Đồng, Kawashiro Nitori vẫn miệt mài làm việc với những phát minh kì lạ của mình. Tiếng búa đập bôm bốp, tiếng ken két của chiếc cờ lê, tất cả như hòa thành một bảng giao hưởng của công nghệ trong ánh đỏ vàng của hoàng hôn.

Cô làm việc cật lực, cốt để quên đi, quên đi cái ngày định mệnh đấy.

-Optical Camoflage đã được nâng cấp. –cô nở nụ cười trên môi, lấy tay quẹt đi những giọt mồ hôi trên trán. –Hôm nay đến đây thôi, bây giờ thì nhảy xuống sông tắm cho sạch người.

Nitori thu dọn nhà xưởng của mình, xếp lại những chiếc cờ lê lớn nhỏ lên kệ, gom những con vít cất vào hộp, xếp gọn gàng những thiết bị lạ mắt vào tủ. Sau đó, cô bước ra ngoài, cẩn thận khóa cái xưởng thân yêu của mình và đi về hướng dòng sông trong suốt.

-Oi, Nitori! Đi đâu thế! –Một giọng nói vang lên sau lưng cô. Cô quay lại, nhìn khuôn mặt người mới lên tiếng.

-Marisa, cô đến Núi Youkai vào giờ này làm gì? Không phải cô đang thu thập nguyên liệu cho đống ma thuật ở nhà sao?

-He he! Nhưng giờ tôi thấy thích ra đây đấy, có vấn đề gì không nào cô bạn Hà Đồng của tôi. –Marisa nhe răng cười cái nụ cười huyền thoại của mình. –Với lại, chơi ở nhà Alice và Hồng Ma Quán chán chê mê mỏi rồi bây giờ qu…

Một làn đạn, xuất phát từ khẩu súng của Nitori, bay thẳng vào Marisa, ngắt lời cô.

Để đáp trả, Marisa dùng chiếc Mini-Hakkero của mình chưởng lại, phóng những tia đạn hình sao của mình bay ngược lại cô bé Hà Đồng. Cả con sông sáng rực như đang diễn ra một trận bắn pháo hoa. Những tia đạn xanh đỏ rực rỡ bay bốn phương tám hướng, nổ đùng đoàng xen kẽ với những tia laser đủ màu. Và giữa chúng là hai cô gái, một tóc vàng, một tóc lam, lướt giữa chúng một cách duyên dáng.

Nếu đây là một trận đấu nghiêm túc, Nitori sẽ gặp khá nhiều trở ngại để chiến thằng cô phù thuỷ. Nhưng lúc này, Marisa dường như chỉ muốn đùa với cô Hà Đồng hôm nay.

-Magic Sign "Stardust Reverie". –Marisa rút một lá bài phép, với chủ đích châm chọc cô gái tóc màu lam đang lao về phía cô.

Từ chiếc lò bát quái trên tay cô phóng ra một loạt những ngôi sao sặc sỡ, bay thẳng vào Nitori. Nhưng Nitori, quá quen thuộc với chiêu thức này, đã khéo léo né tránh.

-Water Sign "Kappa's Great Illusionary Waterfall". –Vừa dứt lời, một thác nước từ sau lưng Nitori đổ thẳng vào Marisa, trong cô nàng đang lơ đễnh.

-Ueiiii~

Bất ngờ trước tình thế xoay chiều, Marisa chỉ có thể thét lên vô vọng trong tíc tắc trước khi bị dòng nước lũ nhấn chìm.

-Thua chưa Đen Trắng, giờ về nhà giùm tôi cái. –Nitori nhẹ nhàng đáp xuống đất trong khi Marisa ngoi lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc hít lấy không khí.

-Có gì từ từ mà nói, chơi chiêu gì mém giết tôi luôn thế? –Marisa, cuối cùng cũng bò được lên bờ, cằn nhằn.

-Hôm nay tôi không được vui, đừng để tôi cho cô lên nóc tủ ngắm con mắm Aya khỏa thân đấy.

-Rồi rồi, tôi về, tôi về, giãn xoắn đê! –Marisa đáp, cưỡi cây chổi của mình bay đi.

Cùng lúc đó, ở trong khu rừng sau công xưởng của Nitori, là một con Tengu hóng hớt đang run như cầy sấy. Nhưng vì tờ báo Bunbunmaru của mình, cô quyết định liều một phen.

-Nitori thân yêu, cho chụp cái nà. –Ả Tengu bay ra, lượn lờ trên đầu Nitori.

-"Super Scope 3D". –Nitori thì thầm, rút ra một khẩu pháo và bắn nát bầu trời.

Chiếc máy ảnh của Aya có thể xoá bỏ các làn đạn khi chụp, tuy nhiên, cô vẫn không thể chọi lại khẩu pháo phòng không của Nitori, nhất là khi những quả đạn được bắn với độ chính xác gần như tuyệt đối.

-Ayayayaya. –Ả chỉ kịp thét lên khi quả đạn bay vào mặt ả.

Ả rơi xuống, mặt đập xuống nền cỏ. Nitori tiến lại gần ả Tengu, bảo:

-Đừng để tôi cho cô lên nóc tủ, đồ hóng hớt.

-Hôm nay sao cô căng thế Nitori?

Nitori lẳng lặng đưa khẩu súng của mình vào trán Aya, lúc này đang nằm dưới đất.

-Rồi rồi, tôi về, tồi về.

Và cô nàng Tengu ấy rút lui, trả lại sự bình yên cho dòng sông.

Nitori luôn là một Hà Đồng nhút nhát, không bao giờ dám tiếp mặt với một con người trừ những ai như Reimu, Marisa,…

Hoặc cô ấy không muốn giáp mặt họ.

Bởi nó gợi lại một câu chuyện mà cô luôn muốn quên.

-Cũng đã lâu rồi, phải không?

Nitori ngồi bất động bên một nấm mồ xanh cỏ.

-Cũng đã mười năm rồi, kể từ ngày anh ra đi…

Trên gò má cô, hai hàng lệ lăn dài, long lanh.

Hơn bảy mươi năm về trước, cũng tại khúc sông này, cô đã gặp anh.

Một người thanh niên với mái tóc luôn che đôi mắt mình, đã lạc đến nơi này.

Đói, khát và mệt, anh tạm dừng chân ở con sông định uống một ngụm nước và nghỉ ngơi. Nhưng trong một phút bất cẩn, anh trượt chân xuống dòng nước chảy cuồn cuộn.

-Ah! Cứu với!

Anh tuyệt vọng vùng vẫy cố thoát khỏi lưỡi hái tử thần, và trong lúc tưởng chừng mình đã chết, một bóng hình đã cứu anh.

Quá mệt, cùng với cảm giác sợ hãi trong lúc đuối nước trong dòng sông, anh ngất đi.

Lúc anh tỉnh lại, anh thấy mình trong một ngôi nhà nhỏ.

-M…mình đã chết rồi sao?

-Không đâu, anh vẫn còn sống đấy, số anh may mắn lắm đấy, chàng trai à. –Một giọng nói trong trẻo vang bên cạnh anh. Anh xoay sang, bắt gặp một cô gái trẻ với mái tóc và đôi mắt xanh biển.

-Cô đã cứu tôi sao? Cảm ơn cô nhiều. –Anh gượng dậy.

-Anh còn yếu sức lắm, đùng cố gắng. –Cô gái đưa anh một bát cháo nóng, khói bốc nghi ngút. –Anh ăn đi cho lại sức.

Anh chần chừ cầm bát cháo, mùi hương thơm lừng của bát cháo nhỏ khiến bao tử anh cồn cào. Nhất là khi anh đã nhịn đói dài ngày.

-Cảm ơn vì bữa ăn.

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng bước đi.

-Khoan đã, cô chưa cho tôi biết tên.

-Nitori. Tôi tên là Kawashiro Nitori. Còn anh thì sao?

-Tôi tên là…

Đó chi là vấn đề thời gian cho đến khi giữa hai người nảy sinh một tình cảm.

Nitori từng rất sợ con người, vì họ đã đẩy cô ra khỏi dòng sông cô từng sinh sống, vì họ đã giết hại gia đình thân thương của cô.

Cho đến khi cô gặp anh.

Một con người thân thiện, vui vẻ, không như những con người đã giết hại gia đình cô.

Cô đã yêu anh ta.

Và anh ta cũng đã yêu cô.

Vào một ngày nọ, khoảng gần một năm kể từ ngày anh gặp cô, một ngươi cùng làng người thanh niên đã loan bao cho dân làng. Và họ cùng vác cuốc xẻng, gậy gộc dịnh giết cô Hà Đồng bé nhỏ và giải cứu anh.
Họ bao vây, đánh đập cô gái nhỏ nhắn. Nitori không dám làm gì, chỉ biết khóc dưới trận mưa gậy của dân làng.

-Dừng tay! Các người làm gì vậy?

-Anh ta kìa! Này mau về thôi, ở đây nguy hiểm lắm. –Một người lên tiếng.

-Không! Các người xúm lại đánh một cô gái bé nhỏ như vầy không biết ngượng sao? Các người có phải đàn ông không vậy?

-Nhưng nó là Youkai, phải tiêu diệt nó.

-Kể cả cô ta không hãm hại gì mấy người sao? Thật nực cười khi mấy người đánh một cô gái không thể tự vệ, chưa kể cô ta là ân nhân cứu mạng tôi nữa. –Anh lại nắm tay Nitori, dìu cô vào nhà. –Và mấy về đi, tôi không muốn dính líu với các người nữa!

Một lát sau, đám người ấy lủi thủi về làng, để lại một Nitori đầy thương tích thút thít khóc trong vòng tay anh.

-Anh xin lỗi vì đã để đám người đó hại em. Anh không thể ngờ là họ lại làm thế! –Anh dìu Nitori vào nhà, băng bó cho cô. –Anh hứa sẽ bảo vệ em, mãi mãi!

-Thật chứ? –Nitori ngước cặp mắc xanh biếc của mình nhìn anh.

-Anh thề đấy Nitori! –Anh ôm chặt lấy cô.

Họ sống với nhau một cuộc sống bình dị, ngày ngày anh săn thú, cô thì bắt cá dưới sông. Cả hai chăm sóc vườn rau nhỏ sau nhà.

Một cuộc sống ấm êm đến mức một người hạnh phúc nhất cũng phải ghen tị.

Nhưng cuối cùng, cuộc khiêu vũ của đôi tình nhân rồi cũng sẽ kết thúc thôi.

Ngày qua ngày, nắng mưa, sương gió, tuổi tác đã nhuốm râu tóc anh ánh bạc. Trong khi cô, một Hà Đồng, có tuổi thọ dài hơn con anh rất nhiều.

Từng ngày, từng ngày một, sức khỏe anh hao mòn dần. Từ một thanh niên tháo vát, anh đã thành một cụ già sống những ngày cuối cùng của cuộc đời.

Mùa thu năm ấy, trời trở rét, và anh lâm bệnh nặng.

Biết số mình đã tận, đã đến lúc anh về với đất mẹ, anh đã gọi Nitori.

-Nitori, em có thể quên anh không?

-Anh nói gì vậy, anh sẽ khỏe lại thôi mà! Đừng nói gở thế chứ!

-Anh biết anh sắp ra đi rồi. Anh hiểu rõ cơ thể mình nhất! Hứa với anh là em sẽ quên mọi điều về người bạn thân nhất của em được không?

-Không! Em không bao giờ quên anh được, anh đừng nói thế!

-Anh hạnh phúc lắm, Nitori à! Anh rất hạnh phúc là anh đã gặp em! Anh mong rằng…chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Boong!

Chiếc đồng hồ quả lắc điểm tiếng chuông 12 giờ.

Tiếng chuông xé tan bầu trời đêm yên tĩnh.

Tiếng chuông báo hiệu hồi kết của một kiếp người.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Cùng với tiếng chuông sầu thảm ấy là hơi thở cuối cùng của anh. Người con trai mà Nitori yêu mến, đã ra đi thanh thản trước mặt cô.

Nhưng trong lòng Nitori nặng trĩu u sầu.

Nitori chỉ khóc ba lần trong đời, lúc cô chào đời, lúc gia đình cô bị thảm sát, lúc cô bị dân làng bao vây và được anh cứu.

Và giờ đây, cô lại khóc, tiếng khóc nức nở như lời ai oán cho số phận ngắn ngủi của người cô yêu.

-"Vậy là kết thúc! Người em thương nhất cũng đã đến lúc xa rời.
Còn đâu những tháng năm khi mà ta vẫn đùa giỡn
Khi thời gian tàn khốc đã giáng lên những tiếng chuông chiêu hồn
Giờ đây trái tim này vỡ tan.
Dù là duyên số, dù là may mắn, cả hai ta đã giáp mặt
Cuộc chia ly nhuốm bao nhiêu buồn thương với cay đắng
Đã kết thúc rồi, những tháng ngày
Em được chở che bởi chính anh."

Kể từ ngày anh ra đi, Nitori quay trở lại một cuộc sống cô đơn như trước. Cô lánh mặt mọi người, sống một cuộc đời ẩn dật trong căn nhà nhỏ của mình cạnh khúc sông ấy. Căn nhà nhỏ bé, nhưng lại chất chứa bao kỉ niệm vui buồn của một mối tình đẹp.

Cô thề rằng, cô sẽ không gặp, không yêu thương bất kì người nào khác.

Cô sợ nỗi buồn một lầ nữa lại ập lên cô. Và cô không thể chịu thêm mất mát ấy lần nào nữa.

Cô lảng tránh tất cả, nhưng cô vẫn âm thầm cứu giúp những sinh linh gặp nạn ở khúc sông đó.

Cô bảo vệ con người, cũng như anh đã bảo vệ cô.

Thời gian thấm thoát trôi đi, hôm nay tròn mười năm ngày mất của người đàn ông ấy.

Một mình trong căn nhà nhỏ bé, dưới màn đêm dày đặc, trong trí óc cô tái hiện lại những phút giây cuối cùng với anh.

Cô muốn quên, nhưng cô không thể quên. Cảm xúc của cô dành cho anh ấy lớn mạnh bao nhiêu, thì tâm hồn cô đau đớn bấy nhiêu.

Cô nhìn qua khung cửa sổ, ngắm bầu trời đêm.

Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nhưng trong mắt cô là khuôn mặt của anh.

Anh vẫn ở đấy, anh vẫn mỉm cười với cô.

Nitori gục xuống, tay ôm chặt lồng ngực mình.

Cô mỉm cười.

-Có lẽ…em không thể nào quên anh được! Phải không…

"Dòng sông hẻo lánh bên thác nước hiu quạnh
Cuộc tình kết thúc trong bao nhiêu buồn thương
Ngồi cô đơn dưới ánh trăng úa tàn
Lặng thinh tưởng nhớ đến người bạn xưa..."

-Ningen ga Daisuki na Kowareta Youkai no Uta-