Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Osanagokochi no Uchouten - Part 2

“Này, này...” – Người ngoại xứ cố gắng thoát khỏi bàn tay của ả thiên nhân.

Ả thiên nhân cứ cắm đầu chạy, mái tóc xanh lam óng ả phất phới bay trong gió. Bản thân cô cảm thấy dễ chịu khi từng làn gió mát thổi qua mái tóc, song người đằng sau thì, không mấy dễ chịu lắm.

Chạy một lát, cô dừng lại, mắt láo liên nhìn quanh.

“Tốt, có vẻ như nơi đây chỉ có hai ta.” – Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng chuyện quái gì khiến cô chạy như bị ma đuổi thế?” – Người ngoại xứ đưa tay sửa lại chiếc mũ ushanka trên đầu, và khoác lại chiếc áo khoác xộc xệch. – “Và cho tôi hỏi luôn, đây là đâu thế?”

Tenshi khoác tay ra hiệu cho anh đến gò đất cô đang đứng. Anh miễn cưỡng tiến lại gần cô, nhìn theo hướng cô nhìn.

“[i]Rossiya Matushka[/i]! Chưa bao giờ tôi thấy một cảnh tượng hoàn mỹ như vậy.” – Trước mắt anh, cả một vùng đất bao la, rộng lớn của Gensoukyou. Một vùng đất mà anh luôn muốn tìm hiểu. Anh nhìn thấy Bác Lệ Thần Xã uy nghiêm trên rìa Gensoukyou, anh nhìn thấy Hồng Ma Quán mập mờ trong sương khói, anh nhìn thấy Vĩnh Viễn Đình nằm ẩn mình trong rừng tre, anh nhìn thấy Nhân Thôn nhộn nhịp, anh nhìn thấy Hương Lâm Đường cô đơn bên bìa rừng.

Anh nhìn thấy tất cả, tất cả những thứ anh bỏ công nghiên cứu.

“Anh thấy đấy, Gensoukyou luôn tràn đầy sức sống. Những trận đấu đạn mạc, những tiếng cười nói, những chén rượu họ nâng trong những buổi tiệc.”

“Và... suốt bao năm nay, cô chỉ ngắm nhìn nó?”

“Phải, ngắm nhìn và ao ước. Tuy gần, mà sao lại xa thế.”

Câu nói ấy làm anh lạnh người.

Anh từng chịu một cảnh ngộ tương tự, khi anh mới là sinh viên năm hai. Gia đình anh muốn xuất cảnh, và dù anh từ chối, họ vẫn lén lút làm hồ sơ và bắt anh đi.

“Nếu con không đi thì cả nhà cũng không được đi. Họ gạt hồ sơ con là họ gạt hết tất cả. Qua Mỹ một năm, nếu con không thích thì về.”

Câu nói ấy vang vọng trong đầu anh. Anh nhớ cái ngày một năm sau, khi anh hớn hở, vui mừng vì thoát khỏi cái xứ sở giả tạo ấy, vui mừng vì được quay về vùng đất anh cất tiếng khóc chào đời, thì niềm vui ấy, một lần nữa vụt tắt.

“Bố mẹ quyết định rồi, con sẽ ở đây học đại học, nhập quốc tịch Mỹ, và sinh sống ở đây.”

Anh cảm thấy như cánh cửa thiên đường đóng sầm trước mặt anh. Trong cơn phẫn uất, anh quát:

“Lũ đểu giả! Tôi thật ngu ngốc khi tin lời dối trá của các người!”

Và nhận một cái tát, cùng câu chửi: “Đồ trời đánh, đồ mất dạy.”

Mỗi lần nhớ lại, anh luôn cảm thấy cơ thể mình lạnh đi, rồi rực cháy bởi những cảm xúc giằng co.

"Blyad!” – Anh đấm mạnh tay vào một tảng đá gần đó. – “Zatknis’!”

Tenshi vẫn đứng đấy, khẽ nói.

“Lúc nãy, tôi có tình cờ nghe câu chuyện của anh. Và tôi muốn biết rằng, cuối cùng anh có thể quay về quê hương hay không.”

“Có thể nói là tôi đã trở về.” – Anh đáp. – “Ngày hôm ấy, tôi có một trận cãi nhau với ba mẹ tôi vì họ ép tôi phải sinh sống ở một vùng đất xa lạ, chỉ vì cái ảo tưởng rằng nơi đó là nơi giàu có, tự do, dân chủ, văn minh nhất.”

Anh nhìn lên bầu trời đỏ của buổi hoàng hôn.

“Tôi đành phải ở lại học đại học. Và cô biết không? Ban đầu, tôi một phần thích nghi với cuộc sống mới, và tôi từng nghĩ rằng có lẽ nước Mỹ vẫn không quá xấu xa. Nhưng tôi đã lầm, lầm to. Tôi có quen một cô gái, học năm cuối trung học, khi tình cờ gặp cô ấy ở một công viên nhỏ. Vậy mà, chỉ chừng hơn tháng sau, tôi nhận được tin cô ấy tự sát, vì bị bắt nạt trực tuyến.”

Tenshi vẫn chăn chú lắng nghe.

“Tức nước vỡ bờ. Vào đúng hai năm sau, tôi ăn cắp một số tiền từ ba mẹ tôi, cùng với số tiền tôi dành dụm cả năm trời, tôi lén bay về Nga, và bắt đầu một cuộc đời mới ở đó. Ban đầu, tôi xin tá túc ở nhà một đứa bạn cũ, tìm việc làm thêm. Nhưng may mắn là một người chú trong gia đình hỗ trợ tài chính, tôi quay lại đại học. Phí hết ba năm cuộc đời, nhưng còn đỡ hơn là mục xác ở cái xứ chó đểu đấy.”

Tenshi cười phá lên.

“Có gì đáng cười chứ?”

“Tôi cười vì thấy sao câu chuyện của anh với tôi nó khá khớp nhau ấy.” – Tenshi đưa tay quẹt khoé mắt. – “Nhưng tôi cũng ghen tị với anh là anh đã thực hiện được mong muốn của mình.”

“Vậy còn chuyện của cô thì sao?”

________

“Năm 16 tuổi, tôi nhận được tin từ ba tôi, Chúa tể Nai, rằng gia tộc Hinanawi được đặc cách thành thiên nhân, nhờ những công lao chúng tôi đã làm trong quá trình bảo vệ yếu thạch cùng việc phục vụ Nawi-no-Kami. Lúc ấy, tôi rất tò mò, luôn muốn ngắm nhìn thiên giới.” – Cô ngừng một lát như để lựa lời, rồi tiếp tục. – “Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống trên đấy rất an nhàn, hạnh phúc, và cũng muốn theo gia đình đi lên thiên giới. Mặt khác, tôi vẫn muốn ở dưới trần gian, để tiếp tục trông coi khối yếu thạch với tư cách là tổng lĩnh nương gia tộc Hinanawi. Chính vì thế, tôi đã hỏi ý cha mình.”

“Và cha cô không đồng ý, phải không?”

“Tệ hơn thế, cha tôi quát, và mắng tôi một trận. Tôi không hiểu, thật sự không hiểu rằng vì sao tôi lại bị mắng như thế. Nhưng, tôi cảm giác như đến lúc này, khối yếu thạch kia không còn là việc của ông ta nữa.” – Tenshi thở dài. – “Nghe ra, lý do của tôi khá vô lý, nhưng với tôi, khối yếu thạch này phải được bảo vệ bằng mọi giá. Chắc anh cũng nghe rồi, khi dùng yếu thạch trấn giữ địa chấn, thì nó sẽ phong ấn một con cá nheo ở dưới đấy. Nhưng khi khối yếu thạch bị phá huỷ, con cá nheo sẽ thức tỉnh, và một cơn đại địa chấn sẽ tàn phá vùng đất ấy.”

Ánh mắt Tenshi nhìn xuống hạ giới.

“Anh biết đấy, tên tôi là Chiko, tức “đứa con của đất”. Theo bát quái, tôi là quẻ khôn, trái ngược với trời, tức quẻ càn. Tôi là đất, tôi không thể nào hợp với cõi trời. Và từ lúc tôi bị ép buộc theo gia tộc Hinanawi thành thiên nhân, cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ...

Các thiên nhân khác, sau khi thấy chúng tôi thành thiên nhân mà không trải qua tu luyện, đã coi chúng tôi như một cái gai trong mắt họ. Họ gièm pha, chế giễu chúng tôi là “thiên nhân xấu xa”, mà không thèm để tâm đến những gì gia tộc tôi làm cho nhân gian. Nực cười phải không? Những kẻ ở ẩn, sống tách biệt với thế giới mà lại có quyền phán xét một gia tộc đã hết lòng làm tròn trọng trách, làm tròn bổn phận của mình.

Cuộc sống ở đây chán lắm, truyền thuyết kể về thiên giới là một vùng đất của đào tiên và suối mật. Song, sau khi đặt chân lên thiên giới, tôi mới thấy cái phần còn lại của nó.”

“Vậy thì, từ lúc cô đi, vùng đất này có cơn động đất gây thiệt hại nặng nề không?”

“Có, vào năm 1847.” – Mặt Tenshi tái nhợt. – “Tôi... tôi không thể nào quên được ngày ấy, ngày 8 tháng 5 năm 1847. Ngay ngày đó, khối yêu thạch trấn giữ đã bị một bọn phỉ phá huỷ khi chúng xông vào cướp ngôi làng mà khối yếu thạch đang toạ lạc. Khủng khiếp lắm, tai hoạ nối liền tai hoạ. Động đất, rồi hoả hoạn, rồi lở đất, rồi lũ lụt do vỡ đê. Theo báo cáo của chính phủ, hơn 8600 người thiệt mạng, 21000 ngôi nhà bị hư hại, 3400 ngôi nhà bị thiêu rụi, và hơn 44000 khu vực trong vùng ành hưởng bị lở đất tàn phá...

Lúc đó, tôi chạy về báo cáo cho cha mình, thì chỉ nghe ông lạnh lùng nói: “Đó không phải việc của chúng ta.”

Anh tin được không? Ông ấy rũ bỏ mọi trọng trách của gia tộc khi trở thành thiên nhân. Bây giờ, những cơn động đất tàn phá nhân gian không hề làm ông đau khổ.

“Hơn tám nghìn người chết. Cha có biết không? Vậy mà cha rũ hết trách nhiệm của gia tộc ta. Nếu như ngày ấy, cha để con ở lại, thì hậu duệ của con có thể ngăn chặn thảm hoạ này rồi.”

“Đồ mất dạy. Mày dám dạy đời tao à?” – Cha tôi quát, và cho tôi hai bạt tai đau điếng. Sau đó, lão sai người phạt tôi hơn trăm roi vì làm ô uế “thanh danh gia tộc.”

Tiếng kêu khóc, tiếng la hét vang một góc trời, tôi nghe rõ mồn một. Hàng nghìn gia đình đau đớn vì mất con, hàng nghìn đứa trẻ khóc bên thi hài cha mẹ mình, hàng nghìn người vợ gục ngã bên đống đổ nát sau thành mồ chôn của người chồng mình yêu.

Cảnh tượng đó, suốt đời tôi không thể nào quên.”

Anh trộm liếc nhìn Tenshi. Cô ngồi đó, mắt ngấn nước. Song, cô kìm được, và tiếp tục kể.

“Lúc ấy, tính cách tôi thay đổi 180 độ. Tôi chả thèm quan tâm đến bất kỳ ai khác, chỉ lo cho bản thân mình. Tôi không còn quan tâm bất kỳ thứ gì khác, ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ và việc ngắm nhìn hạ giới. Tôi dần dần tha hoá, rũ bỏ đi cái vẻ “oai nghiêm” giả tạo kia, và sống như một con người trần tục.

Tuy vậy, nó vẫn không đủ. Tôi cần sức mạnh, sức mạnh để khiến các thiên nhân khác phải dè chừng và tránh xa tôi ra. Tôi, và khối yếu thạch kia, chính là “địa”. Nhưng tôi còn thiếu “thiên” và “nhân”, cũng như người xưa hay nói về bộ ba “thiên thời-địa lợi-nhân hoà”.

Câu trả lời cho hai thành phần còn thiếu đấy chính là thanh gươm “Phi Tưởng Kiếm”, điều khiển trời, và sai khiến linh hồn nhân gian. Và từ lúc đó, không còn ai dám đối mặt tôi nữa.

Nhưng, cuộc sống vẫn buồn tẻ như ngày nào. Ở dưới hạ giới, nhân gian cùng yêu quái chung sống hài hoà. Tôi nhìn, tôi đố kỵ với họ.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy những yêu quái khác nhau dùng năng lực của mình gây dị biến, tạo ra hỗn loạn. Một cái gì đó thôi thúc tôi hãy tạo ra một dị biến để chứng tỏ sức mạnh của mình.

Lúc đấy, tôi nhảy lên khối yếu thạch, tay cầm thanh Phi Tưởng Kiếm và bắt đầu một chuỗi sự kiện dẫn đến việc đánh sập Bác Lệ Thần Xã. Tất nhiên, ả vu nữ ấy đã tìm tôi và đập tôi một trận ra hồn, và bắt tôi xây lại ngôi thần xã.

Lúc ấy, tôi quyết định thuyết phục cô ta dùng một khối yếu thạch trấn giữ đền.”

“Khoan đã, Yukari có nói với tôi về chuyện này, rằng cô đặt khối yếu thạch để ả vu nữ gián tiếp thờ phụng cô.”

Tenshi bỗng phì cười.

“Này, có gì đáng cười chứ?”

“Anh ngây thơ quá, mục đích của tôi vốn đơn giản hơn nhiều. Có một khối yếu thạch, tôi sẽ phải chăm lo cho nó để ngăn cản những cơn động đất trong tương lai, và đó sẽ là cái cớ để tôi quay về trần gian sinh sống.”

“Và nhìn thấy cô ở đây, tức là kế hoạch của cô đã bị phá sản?”

“Phải, bị con mụ Yukari làm phá sản khi ả đập tan ngôi thần xã vừa mới xây. Và tôi buộc phải quay về thiên giới.” – Tenshi ngán ngẩm bảo.

“Nhưng tại sao cô không chịu xuống dưới chơi?” – Người ngoại xứ bật cười. – “Lúc này cô còn sợ gì nữa, chả ai có thể cấm cửa cô xuống hạ giới, vậy nên sao cô không nhảy xuống và làm một bữa ra trò?”

“Nhưng tôi chẳng có lý do gì để uống đấy cả.”

“Ai cần lý do. Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi. Một khi đã muốn làm gì thì sẽ làm điều đó cho bằng được, mọi lý do chỉ là cái cớ để biện minh hành động của mình thôi.” – Anh chìa tay ra. – “Và nếu cô muốn, tôi sẽ cho cô một lý do. Tôi lên thiên giới và hiện giờ không biết xuống cách nào, nhờ cô đưa tôi về mặt đất.”

Nghe thấy thế, Tenshi phì cười.

“Đồ quỷ cơ hội.” – Tenshi cười ngặt nghẽo. – “Được thôi, lên khối yếu thạch, vịn lấy tôi, và tôi đưa anh về.”

Và buổi chiều hôm ấy, cả Gensoukyou trở nên náo nhiệt, những tia đạn bay khắp trời đất như pháo hoa ngày hội hè. Các cô gái bay lượn giữa không trung, nhẹ nhàng lướt qua từng làn đạn. Vang vọng trong không trung là tiếng rủa của reimu, chất giọng tinh nghịch của Marisa, và tiếng cười của Tenshi.

Ở dưới mặt đất, Nikolai lấy ống nhòm ngắm cuộc chơi, miệng ngậm một điếu thuốc. Ở xung quanh anh, những người phàm trần chạy tán loạn tìm chỗ tránh đạn, Keine và Mokou tìm cách sơ tán con người khỏi vùng chiến sự, một khung cảnh tương đối hỗn loạn.

Giữa cảnh tưởng ấy, anh phì cười.


“Sống, không phải đơn thuần là sống vì tập thể không, mà còn phải tìm được hướng đi riêng của bản thân mình.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét