Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Osanagokochi no Uchouten - Part 1

Một ngày nhàm chán.

Phải, với Tenshi, một ngày trên thiên giới đồng nghĩa với một ngày nhàm chán. Xung quanh cô là đồng cỏ phủ mây trắng, cùng những cây đào trĩu quả, đôi khi ẩn hiện phía xa là những thiên nhân khác đang cười đùa cùng nhau.

Tenshi không có bạn trên thiên giới, và cô đã cô đơn trên vùng đất hẻo lánh này hơn trăm năm. Nhìn cô ấy lúc này, tôi thấy rất lo lắng. Trưởng nữ của gia tộc Hinanawi, song lại ương bướng, ngỗ ngược.

“Này, chị gì ơi?”

“Anh gọi tôi à?”

“Phải.” – Một nam thanh niên cao to, mang dáng dấp phương Tây chạy đến gần tôi. Khoan đã, tại sao người trần lại có thể lên đây? Và nhìn cách ăn mặc của họ, chắc chắn họ không phải cư dân xứ Gensoukyou rồi.

“Nhưng anh là ai? Và quan trọng hơn, vì sao anh đến được nơi này?”

“Xin thứ lỗi. Tôi bất lịch sự quá.” – Anh nói tiếng Nhật khá chuẩn, song giọng lại rất nặng. Đồng thời, không biết do vô tình hay cố ý, anh đôi khi hay phát âm nhầm âm “a” với âm “o”. – “Tôi tên Nikolai, Nikolai Viktorovich Kalashnikov, một nhà đông phương học. Tôi đến từ Nga. Trong một lần đi Yatsugatake để tìm tư liệu cho một số nghiên cứu của mình, tôi lạc đến đây. Và bây giờ thì, tch tch, cũng chả còn gì để mất.”

Nói đến đây, tôi nghe rõ được một tiếng thở dài. Có vẻ như anh ta cũng hiểu, và chấp nhận cái viễn cảnh của mình, rằng mãi mãi sống trong vùng đất ảo tưởng này.

“Dù sao thì, tôi vẫn tiếp tục việc nghiên cứu của mình. Có rất nhiều thứ tôi chưa biết, và tôi cần phải tìm hiểu về chúng.”

“Và hôm này, anh quyết định tìm hiểu về thiên giới?”

“Phải, thiên giới, thiên nhân, cá nheo, động đất. Nói chung là về gia tộc Hinanawi và... để tôi nhớ... sứ giả long cung, theo lời của cô vu nữ áo đỏ ấy.” – Anh ta nói. – “Khoan đã, tôi vẫn chưa biết tên cô.”

“Xin thứ lỗi. Tôi là Nagae Iku, và là một trong những sứ giả long cung.”

Mắt anh ta như sáng bừng lên, cứ như là một đứa trẻ được cho kẹo vậy. Anh chạy đến gần, giấy bút trên tay, miệng hỏi:

“Vậy cô có thể giúp tôi nghiên cứu thêm không?”

Không còn cách nào khác, tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của anh ta.

“Được thôi.” – Tôi đáp.

“Và mong cô hãy bắt đầu từ Hinanawi Tenshi. Tôi có nghe một số giai thoại khác nhau về con người này.”

_____________

Vậy chắc hẳn anh đã thấy một cô bé với mái tóc màu lam dài đầu đội một chiếc mũ đen, quanh than có quấn một chuỗi tinh thể bảy màu. Cô gái ấy chính là Hinanawi Tenshi.

Bắt đầu từ đâu nhỉ, có lẽ tôi nên nói sơ qua về gia tộc này trước.

Gia tộc Hinanawi của cô vốn là một dòng tộc Thần Đạo, với nhiệm vụ trấn giữ những cơn động đất, bằng việc bảo vệ yếu thạch. Tuy nhiên, dù gia tộc Hinanawi đã làm mọi thứ có thể trong việc trông coi yếu thạch, những cơn động đất xuất phát từ vành đai lửa Thái Bình Dương hầu như đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Oomura-no-Kami, một thiên nhân được giao trọng trách kiểm soát những cơn địa chấn thời bấy giờ.

Để khắc phục tối đa thiệt hại từ những cơn địa chấn, gia tộc Nawi, một gia tộc của những tu sỹ phàm trần đã phục vụ những thiên nhân khác, được giao trọng trách trông coi và kiểm soát động đất xung quanh một vùng đất, sau này trở thành Gensoukyou.

Với những công lao của mình, mỗi tu sỹ thuộc gia tộc Nawi, sau khi qua đời đều được thờ phụng như những linh hồn thần thánh. Gia tộc Hinanawi, sau khi gia tộc Nawi đảm nhiệm việc trông coi, ngăn cản những cơn địa chấn, đã quyết định phục vụ gia tộc Nawi. Cuối cùng, gia tộc Hinanawi được trở thành thiên nhân nhờ những công sức họ đổ ra trong việc trấn giữ, bảo vệ yếu thạch và phục vụ cho Nawi-no-Kami.

Tenshi, lúc ấy mang tên Chiko, đã theo cả gia tộc mình lên thiên giới.

_____________

“Nhưng có thật sự là Tenshi muốn lên thiên giới?”

Nếu hỏi Chúa tể Nai, hoặc bất kỳ ai khác trong gia tộc Hinanawi, anh sẽ nhận được một loạt các câu trả lời khác nhau, nhưng đều chung quy về một ý: “Tenshi đã muốn, và đã theo gia tộc lên thiên giới.”

Song, nếu anh hỏi Tenshi, thì tỷ lệ anh nhận được một câu trả lời trái ngược, tệ hơn là một viên đá vào thẳng mặt nếu cô biết anh đã nghe bất kỳ ai trong gia tộc kể về mình.

Nhưng, dù cách hành xử của cô khác nhau, mọi thứ đều đọng lại trong ba chữ: “Tôi bị ép.”

Và sau đó, Tenshi sẽ bỏ đi tìm một góc khuất nào đó ngắm nhìn trần gian.

Còn câu trả lời à? Tuỳ anh chọn. Nhưng đa phần những người may mắn nhận được hai câu trả lời đều cho rằng Tenshi đã nói dối.

Nhưng dù thế nào, đừng nói suy nghĩ của mình trước mặt Tenshi. Tôi sợ rằng cô ta có thể nổi cơn lôi đình và tẩm quất cho một trận, dù dường như chưa có ai làm điều đó.

_____________

“Theo những gì tôi nghiên cứu, và hỏi han những người khác thì họ cho rằng, thiên giới là một nơi tươi đẹp, thế thì tại sao cô ấy lại buồn?”

Đừng hỏi Tenshi câu này, nếu anh không muốn chết. Nên nhớ rằng, Tenshi còn rất trẻ khi cô lên thiên giới, cô không bao giờ, và có lẽ sẽ không bao giờ thấu hiểu được cái niềm vui nơi đây.

Hoặc, đơn thuần là cô không thích sống ở chỗ này. Có thể vì gia đình, cô miễn cưỡng lên đây. Có thể cô bị ép buộc theo gia tộc mình. Song, bất luân thế nào, Tenshi rất chán cái xứ sở mà ai cũng cho là an nhàn, tươi đẹp.

“Cũng không quá khó hiểu...” – Anh ta trả lời. – “Bản thân tôi từng trải qua một việc tương tự. Tôi sống ở Moskva, nhưng một vài sự kiện ở khác nhau khiến nước Nga tôi bị bè lũ phương Tây bao vây. Và tôi cũng bị gia đình tôi ép xuất cảnh sang Mỹ.”

Anh ta nhìn tôi, thở dài.

“Có thể lý do, hoàn cảnh khác nhau, song, tôi một phần hiểu được cái cảm giác đó.” – Anh ta chầm chậm lấy một một bình nước ra tu ừng ực. – “Nhưng, đó hơi thiên về chuyện cá nhân rồi, nên tôi sẽ không nói thêm.”

“Và cái xứ được gọi là Mỹ kia, nó giống thiên giới ở đúng một chỗ, và chỉ đúng một chỗ, rằng mọi người đều cho rằng đó là một xứ sở tươi đẹp nhất, dù thực tế, nó hoàn toàn trái ngược.”

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trải qua cảm giác đó, để có thể thấu hiểu Tenshi hơn. Trong thoáng chốc, tôi thấy mắt anh ta ánh lên một nỗi buồn, tương tự như ánh mắt Tenshi khi cô ngắm nhìn hạ giới.

_____________

Anh ta hỏi tôi thêm rất nhiều về thiên giới, về chính bản thân tôi, về gia tộc Hinanawi, nhưng tuyệt nhiên anh ta không nhắc gì đến Tenshi nữa.

Vừa nhìn tôi, đôi bàn tay của anh ta liến thoắn ghi chú. Cuốn sổ tay nhỏ của anh giờ đây dày đặc chữ và chữ.

Lúc ấy, một sự việc không ngờ xảy đến. Tenshi, không biết từ đâu, đang từ từ tiến lại.

“Chị đang làm gì thế Iku?” – Cô nói, giọng cộc cằn.

Anh ta vẫn ngồi im, tay vẫn ghi chép những dòng ký tự lạ lùng mà tôi không tài nào hiểu được.

“Còn anh, sao anh lại lên được chỗ này?” – Tenshi quay sang người ngoại xứ, hỏi.

“Một người tên Yukari giúp tôi lên.” – Anh ta đáp cộc lốc.

Trời ạ, lựa lời mà nói đi chứ. Đúng thứ điếc không sợ súng.

“Anh đã biết những gì về tôi?”

“Biết rằng cô không muốn lên thiên giới.”

Tôi chỉ còn có thể than trời. Đứa bướng bỉnh gặp đứa cứng đầu. Ngoại trừ ả vu nữ áo đỏ, con phù thuỷ áo đen với con hầu gái tóc bạc, tôi chưa thấy ai dám mở mồm nói những câu như thế.

“Và theo anh, thì họ nói thật, hay tôi nói thật.”

Tenshi và tôi dường như nín thở chờ đợi câu trả lời.

“Cô nói thật.”

Ngay lập tức, Tenshi nhảy vào, nắm chặt cổ áo người ngoại xứ, nhìn trừng trừng nhãn cầu anh ta.

“Thật. Hay. Không?” – Tenshi gằn từng chữ một.

“Thật!” – Người ngoại xứ cũng trừng mắt nhìn lại.

Lúc ấy, Tenshi buông tay, khuôn mặt dãn hẳn ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa nhẹ được lâu, thì Tenshi bất ngờ nắm chặt cổ tay người ngoại xứ, lôi đi.

“Ê, này, khoan đã...”

“Đi theo tôi.” – Tenshi đáp, mặt không thèm ngoảnh lại. – “Vì có vẻ anh là người đầu tiên hiểu tôi, nên có lẽ tôi sẽ tiết lộ với anh vài thứ.”

Tôi nhìn theo bóng Tenshi và anh ta, thở dài. Tôi muốn vào khuyên can, nhưng tôi cũng muốn Tenshi có thêm người để giải bày. Nhưng thôi, có vẻ như Tenshi sẽ không làm hại anh ta, nên có lẽ tôi nên nhắm mắt làm ngơ một ngày.


Hình bóng của Tenshi khuất dần ở xa, chỉ còn tiếng nói lanh lảnh của cô vọng lại. Từ bao lâu rồi, tôi mới nghe thấy lại giọng nói tươi vui này? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét