Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Lời nguyền thứ 0: Cái chết đen


“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Căn phòng ngày càng rung lắc dữ dội. Những thanh xà bằng gỗ bắt đầu rơi xuống xung quanh ba người thanh niên trẻ.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Những tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi khiến những người gan dạ nhất cũng phải rợn tóc gáy.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Những linh hồn nhuốm mình trong hào quang tím đen, lũ lượt lao về căn phòng học nhỏ.

“Sachiko-san, onegaishimasu!”

Ba bàn tay đưa những mảnh giấy rách chụm lại.

“Boong!”

Tiếng chuông từ tháp đồng hồ vang lên.

“Nhanh lên nào, ra hành lang nối hai dãy nhà.” – Ivan ra lệnh cho hai người bạn của mình.

“Mày chắc chứ, Vanya?” – Mikhail hỏi, giọng hoài nghi.

“Phải thử thôi, chúng ta không còn cách nào đâu.” – Ivan đáp lời người bạn, tay cầm một khúc gỗ vung tứ tung xua đuổi những oán linh đang tìm cách bắt lấy bọn họ.  – “Và phải nhanh lên, chúng ta phải thoát khỏi đây trước tiếng chuông thứ bảy.”

Ba người bọn họ chạy, từ hầm chứa bom, nơi họ tìm được phương thức để trở về. Họ chạy, lao thẳng qua những ngóc ngách của căn hầm tối tăm.

"Boong!"

"Blyat'" – Ivan rủa. – "Tiếng chuông thứ hai."

Sau một lúc chạy khỏi căn hầm, họ tức tốc leo lên chiếc thang để quay về tầng hai của ngôi trường.

"Boong!"

"Tao mà thoát được cái chỗ chết tiệt này thì tao ăn rau một tháng." – Ivan nói, giọng rít qua kẽ răng. – "Và giờ gì đây? Sàn nhà sập hết. Định trêu tao chắc."

Cả ba người chạy, cố gắng né những thanh xà đang rơi xuống từ trần nhà.

Cơn động đất lại tái diễn, như để tăng thêm phần khó cho cuộc chạy thoát.

"Boong!"

Những vong hồn từ từ xuất hiện từ những bức tường, tìm cách níu kéo ba người bọn họ ở lại.

"Cút khỏi mắt tao, lũ khốn." – Mikhail tạt những lọ nước thánh cuối cùng anh mang trong người ra trước mặt, trấn áp mọi oán linh cản trở.

"Boong!"

Họ chạy đến được đoạn cầu thang, và phi thẳng xuống tầng trệt. Dù thấm mệt, nhưng không ai dừng bước. Họ chạy, theo đuổi con đường thoát duy nhất của mình.

"Boong!"

"Tiếng chuông thứ sáu rồi..."  Ivan nói, và càng lúc càng tăng tốc.

“Sắp đến rồi.” – Yekaterina nói trong hơi thở đứt quãng của mình.

"Đừng từ bỏ." – Mikhail thét khích lệ hai người đồng đội của mình.

Họ chạy dọc theo sảnh lớn, lao đến cánh cửa ngăn cách hai khu nhà của ngôi trường ma quái này.

Mikhail và Ivan dùng vai tông vào cánh cửa, mở đường cho Yekaterina nhảy qua dãy lan can bằng gỗ, chân đáp xuống khu rừng đen.

“Nhanh lên, Vanya, Mishaka!” – Cô hớt hải gọi hai người bạn của mình.

“Mishaka, xuống đi, nhanh!” – Ivan ra lệnh. – “Tao nhảy sau.”

Khẽ gật đầu, Mikhail làm một đường parkour nhảy sang lan can, tiếp đất nhẹ nhàng.

Ivan thì không, anh nhảy chồm mình như cá heo, và cả thân hình nặng nề đập xuống nền đất ướt sũng.

Một luồng sáng mở ra từ trên bầu trời, và cả ba người bị hút vào đó.

__________________________________________________________
Moskva.

“Chúng ta thoát rồi, Vanya, Katyusha!” – Mikhail vui mừng hét lớn.

“Phải, chúng ta thoát rồi.” – Ivan nghiến răng nói như đang cố gắng chịu đựng một nỗi đau đớn kinh hoàng.

“Này, anh sao thế Vanya?” – Yekaterina hỏi.

“Không có gì, chắc trật khớp chân thôi.” – Ivan đáp, gượng đứng dậy.

“Ngồi đó đi, em băng tạm cho.” – Yekaterina  mỉm cười, tay cầm lấy cuộn băng trắng từ trong giỏ.

“Con nhà hướng đạo sinh có khác. Phải không Katyusha?” – Mikhail phì cười.

Ivan ngồi đó, lặng lẽ nhìn hai người bạn của mình bông đùa.

Anh không biết rằng, vài ngày nữa thôi, anh sẽ bước một mình trên cõi đời bi thảm này.

__________________________________________________________
“Các em, thầy rất đau lòng khi phải thông báo rằng, trò Mikhail Dmitriyevich Platov và Yekaterina Vladislavovna Romanovna đã qua đời vì một căn bệnh lạ.”

Ivan ngồi sững người.

Anh chầm chậm đứng lên hỏi, giọng run run.

“Hai bạn ấy... mất rồi sao?”

Thầy giáo buồn bã nhìn anh.

“Phải, họ vừa qua đời sáng này ở bệnh viện Moskva.”

“Không...” – Ivan ngồi phịch xuống, bàn tay quệt lấy những dòng nước mắt đang tuôn trào. – “Tại sao chứ...”

Họ chỉ vừa cười đùa với nhau cách đây đôi bữa.

Vậy mà giờ đây, hai người đã ra đi, để lại anh trên cõi đời.

“Thầy rất tiếc.” – Người thầy bước xuống, nhẹ nhàng nói với người học sinh đang run rẩy. – “Thầy biết em và hai bạn rất thân nhau...”

“Lỗi tại em...” – Ivan nói.

“Đừng trách bản thân mình như thế.” – Người thầy nói. – “Có lẽ, đấy chính là lúc họ về với thượng đế.”

Nói rồi, ông bước lên bục giảng.

“Và em nên dự đám tang của họ, lớp trưởng và thầy sẽ cùng em đại diện cho tập thể lớp viếng hai bạn.”

“Vâng...” – Ivan nói, đưa tay quẹt hết những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình.

__________________________________________________________
Ngày hôm ấy, trời mưa to.

Ivan lặng lẽ đứng bên linh cữu của hai người bạn từng vào sinh ra tử với mình.

Anh nghe những người bác sỹ thì thầm về bệnh án của họ.

“Tạm gọi căn bệnh này là cái chết đen.” – Một vị bác sỹ trung niên nói. – “Từ ngày xưa, tôi chưa thấy căn bệnh nào quái ác như nó.”

“Là sao thưa bác sỹ?” – Một người bác sỹ trẻ tuổi hỏi.

“Nội tạng của bệnh nhân hoá đen, và ngừng hoạt động.” – Người bác sỹ trung niên đau lòng nói. – “Không báo trước, không cách chữa trị, không tìm ra được nguyên nhân.”

“Hoá đen...” – Sắc mặt Ivan thay đổi thành màu tái xanh.

“Không lẽ... không lẽ là “hắc hoá”?”

Ivan đứng sững người, rồi gục xuống khóc trước quan tài hai người bạn.

“Lỗi tại tôi...”

__________________________________________________________
Năm 2008, thị trấn Tenjin.

Ivan, tay cầm chiếc cặp nhỏ, chầm chậm bước trên con đường đầy nắng.

Chương trình học sinh trao đổi đã cho anh một cơ hội đến với khu thị trấn nhỏ nhắn này.

Đến với Học Viện Kisaragi.

Ngôi học viện được xây trên nền một ngôi trường tiểu học.

Trường tiểu học Thiên Thần.

Nơi mọi đau thương bất hạnh bắt đầu.

Từ đây, anh sẽ truy tìm chân tướng của nghi thức đáng nguyền rủa đó.

Nghi thức “Sachiko mãi mãi về sau”.

“Chào mọi người, mình là Ivan, Ivan Vladimirovich Krushchyov, một học sinh trao đổi từ Liên Bang Nga...”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét