Mùa hạ đã đến Gensoukyou khá lâu, khí trời oi bức
thay thế làn gió mát rượi của mùa xuân. Vọng trong từng cánh rừng là bản hoà tấu
của loài ve, loài dế. Hoa cỏ nở rộ khắp thảo nguyên xanh, vang vẳng tiếng chim
hót trên bầu trời xanh thẳm.
Nói cách khác, đó là một mùa hè yên ả.
Dưới bóng mát của một tán cây phong, một nam
thanh niên cùng một cô gái với mái tóc màu trời đang ngồi thư thả, ngắm nhìn bầu
trời trong xanh không một gợn mây, tận hưởng vẻ đẹp kỳ diệu của mẹ thiên nhiên.
Phải, một mùa hè yên ả, không như một năm về trước.
Mới năm trước thôi, vùng đất ảo tưởng thanh bình
này bị đe doạ bởi một đội quân viễn chinh từ mặt trăng. Với những ô uế trên
thân xác, những yêu quái không nhận ra rằng chính quê nhà của họ đang bị đe doạ,
để những con người được chọn đơn thân chấm dứt dị biến được gọi tên “Cám Châu
Truyền” này.
Bản thân Kalash, vốn cũng mang trong thân mình
nhưng ô uế của sự sống và cái chết, cũng không nhận thấy được những gì xảy ra
vào chuỗi ngày đó. Tuy vậy, mùa đông năm trước, anh có nghe phong thanh một phần
câu chuyện từ hai người vu nữ. Nó đặc biệt khiến anh tò mò, thôi thúc anh tìm
hiểu, nhưng những gì anh nhận được chỉ là những mảnh ghép rời rạc của một câu
chuyện ai oán trải dài suốt bấy lâu.
“Tenko này, cô có biết một chút ít thông tin gì
về dị biến Cám Châu Truyền vừa qua không?” – Kalash thở dài hỏi.
“Cũng nghe lỏm được kha khá, nhưng vì sao anh hỏi
vậy?” – Tenshi đáp.
“Chỉ là... tôi có cảm giác như đó là một câu
chuyện khá dài, nhưng với lượng thông tin ít ỏi, tôi không thể ghép chúng thành
một câu chuyện hoàn chỉnh.” – Anh nói. – “Tôi biết được rằng, trong thời gian
đó, có một thế lực khác tấn công mặt trăng, một thế lực nào đó đủ mạnh để khiến
họ không thể chống trả, nhưng đó là ai, hay động cơ của họ là gì, tôi vẫn không
tài nào biết được.”
“Hm... có nghĩa là có những thứ Kalash của
chúng ta không tài nào tìm ra nhỉ?” – Tenshi tinh nghịch cười. – “Không biết nữa,
ban đầu tôi chỉ định đi theo bảo vệ anh thôi, nên những việc ngoài chuyên ngành
thì... tôi nghĩ phải có một cái giá tưởng xứng.”
“Ý cô là sao?” – Kalash nhìn Tenshi, vẻ mặt anh
như in hằn hai chữ “cái gì” trên trán. – “Cái khúc cuối... tôi chưa hiểu lắm.
Cô nói rõ hơn được không?”
“Đùa tí thôi mà.” – Tenshi đáp. – “Tiền công
như cũ, tôi là người đầu tiên đọc bài của anh.”
“Vậy khi nào tôi sẽ nhận được thông tin?” –
Kalash hỏi.
“Giờ luôn cho nóng...” – Tenshi đáp. – “Nó là một
câu chuyện khá dài và phức tạp, bắt nguồn từ một mồi thù xa xưa...”
______________
Chắc hẳn, anh cũng đã có nghe qua về người mặt
trăng, phải chứ? Họ là những người trái đất, gồm vị thần Tsukuyomi-no-Mikoto,
những người thân của ông, kể cả vị y sỹ Yagokoro Eirin, rời khỏi ngôi nhà mình
vì sự ô uế bao trùm cả vùng đất, rút cạn sinh lực của nhân gian, và đến mặt
trăng, một vùng đất được cho là thuần khiết. Không ai rõ họ làm được điều đó bằng
cách nào, chỉ biết là nhờ vào hiểu biết rằng thế giới được xây dựng trên những
biến cố với xác suất xảy ra ngẫu nhiên, họ đã nâng cao xác suất rằng người mặt
đất sẽ tìm được đường lên mặt trăng. Tsukuyomi-no-Mikoto cùng những họ hàng
thân cận đã thành công, và thành lập Nguyệt Đô, một vùng đất thanh tịnh, tránh
khỏi mọi ô uế của cõi trần gian.
Nhờ tranh khỏi những ô uế, tuổi thọ họ được kéo
dài ra đáng kể. Có thể nói rằng chính người mặt trăng, trên một phương diện nào
đó, gần với thiên nhân và tiên nhân nhất. Tiên nhân họ đạt được cuộc sống bất tử
nhờ tu luyện và đánh bại tử thần đoạt mạng tìm để kết thục cuộc đời họ. Thiên
nhân chúng tôi cũng như thế, từ những tiên nhân tu hành mà nên, hoặc trường hợp
của gia tộc tôi thì... được ban thưởng nhờ phụng sự thần linh. Nhưng xét về
phương diện nào đó, họ cũng rũ bỏ ô uế trần tục để nhập cõi niết bàn, nhờ thế
tuổi thọ họ được kéo dài, cũng như người mặt trăng vậy.
Quay lại vấn đề chính, người mặt trăng họ rất sợ
những ô uế, bởi nó có thể xâm nhiễm vào cơ thể họ, biến họ thành một người trần.
Trong những cái ô uế đó, bao gồm cả sự sống và cái chết. Người mặt trăng họ trường
thọ, nhưng vẫn có thể chết. Họ cho rằng, những ai đã uống đan dược Bồng Lai, kẻ
đó bị ô uế bởi cái chết vì thiếu chúng. Tương tự như vậy, những tiên nữ, vốn là
hiện thân của sự sống, cũng có thể đe doạ đến họ.
Người mặt trăng rất khinh bỉ hạ giới, bởi vì những
thành tựu của họ cùng với thân hình trong sạch. Bản thân Yakumo Yukari từng dẫn
một đội quân viễn chinh để tiến đánh mặt trăng, theo lời ả là để “chiếm lấy nguồn
sức mạnh của họ”. Nhưng với ưu thế về địa lợi cùng những sức mạnh to lớn, đội
quân của Yukari đã thất bại. Cuộc viễn chinh lần hai thì xảy ra cũng không cách
đây quá lâu, và nghe đâu dù đã thua hai trận chiến, Yukari đã chiến thắng cả cuộc
chiến đó khi lấy về bình rượu ngàn năm từ mặt trăng, một trong những báu vật của
họ.
Và gần đây nhất, theo những gì tôi biết, thì một
cô bé từ thế giới bên ngoài, chắc anh còn nhớ cô ta đấy, đã vô tình kích hoạt
viên đá huyền bí của Nguyệt Đô, cùng với truyền thuyết đô thị rằng trên mặt
trăng có sự sống, đã đưa một đạo quân viễn chinh từ mặt trăng đến xâm chiếm nhằm
thực hiện kế hoạch dời đô của mình. Cuộc chiến đó đúng nghĩa là cuộc chiến một
chiều, bởi chỉ có quân viễn chinh chiến đấu, những yêu quái khác lại không thể
nhìn thấy chúng vì bản thân họ mang ô uế trên người.
Hoá ra, bản thân mặt trăng bị tấn công, và kẻ
thù của họ, bằng cách nào đó, đã đưa một đàn tiên nữ lên đấy. Dù anh biết, tiên
nữ ở đây chỉ là những trở ngại nhỏ nhặt, nhưng với người mặt trăng, sức sống của
chúng đe doạ đến thân hình trong sạch của mình. Họ không thể chống trả, vì thế
phải tấn công nơi đây.
Kẻ chủ mưu, tôi nghe nói là một người tên
Junko, một người có khả năng đưa mọi thứ về cái nguyên thuỷ, thuần tuý nhất.
______________
“Khoan đã, có phải Junko có nghĩa là Thuần Hồ
không?” – Kalash lên tiếng, như vừa chợt nhớ đến một cái gì đó.
“Tôi nghe nói là như thế, và họ cũng bảo cô ta
ăn mặc khá giống với người Hoa.” – Tenshi đáp. – “Và hình như cô đánh Nguyệt Đô
để trả mối thù nghìn kiếp với họ.”
“Tch... không ngờ.” – Kalash cau mày. – “Nếu thật
sự Junko là người đó, thì có lẽ tôi đã hiểu một phần của câu chuyện.”
“Thật à?” – Tenshi mở tròn mắt, hỏi. – “Kể tôi
nghe với.”
“Được thôi...” – Kalash đáp. – “Câu chuyện,
theo những gì tôi biết, bắt nguồn vào đời nhà Hạ ở Trung Hoa cổ đại...”
______________
Ngày đó, ở một nước chư hầu, có một người thiếu
nữ đẹp tuyệt trần tên Thuần Hồ, được người đời mệnh danh Huyền Thê, vợ của vua
Hậu Quỳ. Họ có một người con trai tên Bá Phong, nhưng hắn lại là một kẻ hư hỏng,
khiến người đời gọi hắn là Phong Thỉ, tức con lợn Phong.
Trong khoảng thời gian này, Hậu Nghệ đã cướp
ngôi nhà Hạ từ Thái Khang khi ông bỏ bê triều chính. Thái Khang cùng Trọng
Khang phải lưu vong sang một nước chư hầu khác. Hậu Nghệ lại sa vào vết xe đổ của
Thái Khang, bỏ bê triều chính, ham mê săn bắn. Nghe tin nước chư hầu có một mỹ
nhân, hắn liền uất quân xâm lược.
Người mỹ nhân đó không ai khác Huyền Thê.
Quân Hậu Nghệ tiến đánh, quân Hậu Quỳ không thể
cản được đà tiến công. Hậu Nghệ đã giết chết Hậu Quỳ, cướp Huyền Thê về làm vợ.
Không lâu sau đó, Thái Khang mất, Trọng Khang
lên ngôi thế anh mình. Bá Phong, con trai của Hậu Quỳ, kế nghiệp cha, và ủng hộ
Trọng Khang. Nổi cơn lôi đình, Hậu Nghệ một lần nữa xua quân xâm lược, và giết
chết Bá Phong.
Đau lòng vì cái chết của chồng con, Huyền Thê
tư thông với Hàn Trác, một kẻ phản trắc được Hậu Nghệ trọng dụng. Trong một
ngày, khi Hậu Nghệ đang săn bắn, Hàn Trác chuốc rượu giết Hậu Nghệ cùng gia
nhân, và lấy Huyền Thê làm vợ mình.
Nhưng trong một số dị bản khác, khi Hậu Nghệ tấn
công Hậu Quỳ, thấy ông không phục, hắn đã bắn chết Bá Phong. Khi Huyền Thê tư
thông với Hàn Trác, chính nàng đã dùng một khúc gỗ đào đập nát sọ Hậu Nghệ.
Nhưng về mối thù với Nguyệt Đô, thì... tôi chỉ
suy đoán rằng, có một người liên quan với Hậu Nghệ đang sống trên đó.
Hậu Nghệ ban nãy là theo lịch sử Trung Hoa,
nhưng còn một phiên bản Hậu Nghệ trong truyền thuyết, một vị thần có người vợ
là Hằng Nga. Một ngày nọ, mười người con trai của Ngọc Hoàng hoá thân thành mặt
trời, toả sáng khắp thế gian khiến khắp nơi khô cằn, nóng bỏng. Khuyên con
không được, Ngọc hoàng nhờ Hậu Nghệ cứu giúp. Hậu Nghệ đã bắn chín mặt trời, chỉ
chừa lại một mặt trời toả sáng. Tuy vậy, mất đi chín người con, Ngọc Hoàng đày
vợ chồng ông xuống trần gian.
Khi thấy vợ mình, Hằng Nga, đau khổ vì không
còn bất tử trường sinh, Hậu Nghệ đi tìm thuốc trường sinh. Cuối cùng, ông được
Tây Vương Mẫu cho một viên thuốc, cùng lời căn dặn rằng mỗi người chỉ cần nửa
viên để đạt được trường sinh.
Ông mang thuốc về và cất trong một chiếc hộp,
và dặn Hằng Nga không được mở. Nhưng, vì tò mò, nhân lúc Hậu Nghệ đi vắng, nàng
mở chiếc hộp và nhìn thấy viên đan dược, ngay khi ông trở về. Sợ bị phát hiện,
nàng uống viên đan dược, và bị hút về mặt trăng.
______________
“Ở phiên bản truyền thuyết, thì Hậu Nghệ có người
vợ là Hằng Nga, vốn là nữ thần mặt trăng trong thần thoại Trung Quốc.” – Kalash
tiếp tục. – “Nhưng, nó vốn không liên quan đến Hậu Nghệ ở trong lịch sử, người
đã bắn chết Bá Phong, con của Junko.”
Ngừng một lúc, Kalash tiếp lời:
“Không loại trừ việc hai con người đó là một.”
– Anh nhìn lên trời với anh mắt đăm chiêu. – “Có lẽ Hậu Nghệ là một con người
mang công vác tội, nên dân gian đã chia hình ảnh ông thành hai con người. Họ
mang ơn ông vì đã bắn hạ mặt trời, nhưng ghét ông vì bỏ bê triều chính, sa đoạ
vào vết xe đổ của vị vua trước. Tất nhiên, đó chỉ là phỏng đoán, và để xác minh
giả thuyết này, e rằng chỉ có bản thân Junko mới có tư cách trả lời.”
Anh lấy bình nước ra uống, trước khi tiếp tục:
“Nhưng, dù bất cứ giá nào, người phụ nữ mang
tên Thuần Hồ kia đã phải trải qua một cuộc đời nghiệt ngã.”
Ngồi cạnh bên, người thiên nhân khẽ gật đầu đồng
tình. Xung quanh họ, gió vẫn thổi, lá vẫn rơi trong dàn đồng ca du dương của
loài ve sầu. Nhưng vì sao, đối với họ, bản đồng ca nghe như một lời ai oán chất
chứa hận thù.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét