Thứ Hai, 16 tháng 5, 2016

Yuurei Gengakudan ~ Phantom Ensemble

Disclaimer: The lyrics I use in this fanfiction is belong to Asa Turney. Full version of this can be found here.

-------

“Một ngôi biệt thự nằm gần Hồ Sương Mù à?” – Kalash uể oải nói, ánh mắt nhìn lơ đễnh lên bầu trời xanh thẳm. – “Ý cô là Hồng Ma Quán sao?”

“Không.” – Một cô gái với mái tóc màu xanh biếc của trời đáp. – “Tôi đang nói đến căn biệt thự Phương Tây bỏ hoang.”

“Ý cô là... nơi ở của ba chị em đó?” – Kalash bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt cô gái. – “Cô có việc gì với họ à, Tenko?”

“Không hẳn vậy.” – Tenshi tinh nghịch đáp. – “Chỉ là hơi tò mò về ba chị em đó thôi.”

“Vậy sao cô không đi tìm hiểu?” – Kalash hỏi.

“Vì đó là việc của một nhà nghiên cứu như anh mà, phải không?” – Tenshi đáp.

“Cái...” – Kalash bật ngửa trước câu trả lời của ả thiên nhân. – “Thôi được rồi. Muốn thì tôi làm.”

“Cảm ơn anh nhiều nhé, Kalash.”

-------

“Ba chị em nhạc sỹ Prismriver sao...” – Kalash bước qua lại trong căn nhà nhỏ của mình. – “Nghệ sỹ tao linh của quá khứ, với khả năng chơi nhạc cụ mà không cần động vào.”

Anh nằm xuống chiếc chiếu nhò trong góc nhà, mắt lim dim cố gắng nhớ lại ngày hội xuân ở làng. Phải, tiếng nhạc xao xuyến lòng người, tiếng nhạc lạnh lẽo như vọng từ cõi u linh, nhưng, vì một lý do nào đó, tiếng nhạc ấy mang một nỗi buồn, một nỗi thương nhớ. Anh nhớ anh đã khóc trong buổi diễn ấy, trong lòng chứa đầy một dòng cảm xúc cuồn cuộn như sóng biển.

Không một phút chần chừ, anh bật dậy và bước về hướng Hồ Sương Mù trong màn đêm bất tận, chiếc ba lô trên vai, bình nước thép giắt bên hông và cây đèn bão trong tay. Anh muốn tìm hiểu cái cảm xúc hỗn loạn anh cảm nhận được vào ngày ấy.

Chừng hơn một giờ đi bộ, anh đến toà dinh thự đổ nát. Không một tiếng động nào từ trong, tức là ba chị em đã có một buổi diễn ở đâu đó. Nhận thấy một cơ hội ngàn vàng, anh quyết định lẻn vào trong.

Toà nhà tuy cổ, những đống đổ nát, những đống tàn tích vẫn còn đó, nhưng trông chúng rất sạch sẽ. Những căn phòng ngủ được dọn rất kỹ càng, dù anh không tò mò với những nơi riêng tư này. Căn bếp, phòng ăn, phòng khách, tất cả đều rất sạch sẽ, không một hạt bụi bám trên nóc tủ, bám trên chiếc bàn. Sau một hồi lang thang trong toà dinh thự, anh đặt chân vào sân khấu. Giữa căn phòng rộng lớn ấy là một ngôi mộ nhỏ.

“Nơi đây an nghỉ Layla Prismriver, người ca sỹ của cõi trời mùa đông.” – Chiếc bia ấy ghi.

Kalash lặng lẽ lấy một cánh hoa anh luôn mang theo mình đặt nhẹ lên ngôi mộ. Anh kính cẩn nghiêng mình trước ngôi mộ.

Pokojcya s mirom! Layla Prismriver.”

Đoạn, anh bước đi, tiếp tục công việc của mình.

“Tên người trần kia, ngươi làm gì ở đây thế?” – Một giọng nói vang lên sau lưng Kalash. Điếng người, anh quay lại nhìn, để thấy ba chị em đang lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt họ vẫn vô hồn, nhưng dường như anh có thể nhận thấy một sự tức giận từ trong người họ.

“Tôi, tôi không có ý đó.” – Kalash nói, cố gắng giữ bình tĩnh trước ba tao linh. – “Tôi chỉ muốn tìm một vài tư liệu.”

“Về cái gì?” – Lunasa giận dữ hỏi.

Kalash làm thinh. Anh không đủ can đảm để nói mục đích mình đến ngôi biệt thự. Ba chị em từ từ tiến lại gần anh, khiến anh hoảng hồn bật lùi về. Merlin nhìn chăm chăm vào mắt anh như đang dò xét. Lyrica lục lọi chiếc ba lô anh mang theo trong khi Lunasa nhìn bao quát căn phòng.

“Hm... có vẻ như ngươi cũng không phải là người xấu.” – Merlin lên tiếng. – “Thế thì hãy nói ta nghe, ngươi đến đây làm gì trong đêm khuya như vậy, hỡi người trần?”

“Nếu anh muốn tìm tư liệu để viết một bài báo về chúng tôi thì có gì phải lén lút đâu?” – Lyrica cầm quyền sổ tay của Kalash, tinh nghịch nói. Kalash giật bắn miình trước khi tìm cách lấy lại quyển sổ từ tay Lyrica. Nhưng cô nàng nhanh chóng bay đi, khiến anh mất đà và ngã sấp xuống đất.

“Xin lỗi...” – Kalash lồm cồm bò dậy. – “Nhưng... tôi bị ám ảnh bởi bản nhạc các cô biểu diễn hồi hội ngắm hoa anh đào, nên tôi...”

“Thôi được rồi, tôi sẵn sàng bỏ qua cho anh.” – Lunasa nói. – “Hãy ngồi xuống, và lắng nghe một câu chuyện bi kịch của một gia đình hạnh phúc.”

-------

Ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, có một Bá Tước tên Prismriver. Ngài có bốn người con gái xinh đẹp, tài giỏi. Người chị cả là Lunasa, một nghệ sỹ vỹ cầm, với những bản nhạc u sầu của ánh trăng thu. Người em thứ hai là Merlin, một nghệ sỹ trumpet với những bản nhạc tươi vui như ánh mặt trời ấm áp của mùa xuân. Người em thứ ba Lyrica, một nghệ sỹ dương cầm, với những bản nhạc huyền ảo như ánh sao buổi tối mùa hạ. Và người em út là Layla, một ca sỹ, với giọng hát êm ái của cõi trời mùa đông. Rất nhiều quý tộc để mắt đến họ, nhưng vì không muốn xa rời nhau, nên họ khước từ nhẹ nhàng những lời cầu hôn.

Tuy vậy, sau những biến cố xung quanh một mòn vật lạ mà người cha mang về, cả gia đình Prismriver tan rã. Ngài Bá Tước ra đi trong nỗi tiếc thương của những đứa con, tiền bạc, gia sản của ngài cũng không còn. Chỉ trong hơn nửa năm kể từ cái ngày định mệnh ấy, cuộc sống ấm êm của họ giờ đây chỉ còn trong ký ức.

Ba người chị buộc phải tha hương cầu thực, lấy chồng xa, để lại người em út cô đơn trong ngôi biệt thự lạnh lẽo. Ngày qua ngày, Layla ngóng trông những người chị của mình. Một niềm tin vô vọng, nhưng cô quyết bám níu lấy nó, tuyệt vọng níu kéo những tháng ngày trong quá khứ.

Cuối cùng, gục ngã trong nỗi nhớ, Layla tìm lấy món đồ ma thuật mà ngài Bá Tước đem về, món đồ đã gây nên mọi thứ, món đồ đã phá huỷ đi những tháng ngày hạnh phúc năm xưa. Với những ma lực có được từ nó, cô tạo nên ba tao linh từ hình tượng của những người chị gái. Layla chỉ muốn một lần nữa, chỉ một lần nữa, được nghe tiếng nhạc của những người chị mình.

Tuy vậy, ba tao linh ấy chỉ là hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trong ký ức Layla. Họ không phải là những người chị gái ngày xưa. Có thể Lunasa mang mái tóc hoe vàng của người chị ngày trước, có thể Merlin mang mái tóc bạch kim của người chị ngày xưa, có thể Lyrica mang mái tóc màu hạt dẻ của người chị quá khứ, nhưng những tao linh này không phải là họ. Dù với ma thuật mạnh nhất, cô vẫn không thể đưa những nhân cách của những người chị vào ba sinh linh này. Một lần nữa, cô gục ngã trong tuyệt vọng, tuyệt vọng vì mong muốn được nghe bản nhạc cuối cùng.

Những năm tháng sau đó, từng chút một, Layla dạy cho ba tao linh của mình những bài học cơ bản nhất. Từng chút một, từng chút một, những tao linh tiếp thu. Tuy vẫn chưa thuần thục như những người chị ngày trước, Layla vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi cô biết rằng, chỉ một chút nữa thôi, bản nhạc ấy sẽ cất lên như ngày trước.

Nhưng rồi, tuổi gia và bệnh tật dần xâm chiếm cơ thể cô. Ngày qua ngày, cô càng yếu đi. Khuôn mặt xinh tươi ngày nào giờ đây đầy những nếp nhăn của muộn phiền. Nhưng cô vẫn tiếp tục, vẫn tiếp tục dạy bảo những tao linh ấy. Một niềm tin mù quáng, cô biết rõ, nhưng cô vẫn tiếp tục, khát khao được nghe bản nhạc cuối cùng của người chị ngày càng bùng cháy mãnh liệt, một ngọn lửa soi đường cô vượt qua mọi thứ.

Mùa đông năm ấy, Layla trải qua một cơn bạo bệnh. Biết mình không thể sống trên cõi đời này, cô gọi những tao linh, không phải, cô gọi những người chị của mình, trước khi nói ước nguyện cuối cùng.

"Những người chị yêu dấu của em." - Layla thều thào nói. - "Ngày hôm nay, hãy cùng nhau làm một buổi diễn cuối cùng nào."

Layla ngồi giữa sân khấu trong toà nhà mục nát, với ba người chị mình đứng cạnh bên. Giữa anh đèn mờ nhạt, họ cùng nhau chơi một bản nhạc cuối cùng. Tiếng vỹ cầm, tiếng trumpet và tiếng dương cầm đan xem giữa giọng hát thều thào của Layla. Dù không như những ngày tháng ấy, nhưng Layla rất hạnh phúc, hạnh phúc vì một lần nữa, cả bốn chị em được biểu diễn như những tháng ngày tươi đẹp trong quá khứ.

Thuở xa xưa, khúc ca tươi đẹp dưới ánh trăng vàng
Khúc ca thân thương trong đêm xuân ta từng hát vang
Biết bao kỷ niệm, khúc ca huy hoàng dưới vầng trăng sáng

Thuở xa xưa, biết bao tiếng đàn biết bao câu nhạc
Khúc ca thân thương trong đêm xuân ta từng hát vang
Tới đây không còn, tháng năm êm đẹp bên vầng trăng sáng

Và giờ đây, khúc ca đau buồn dưới ánh trăng tàn
Khúc ca đau thương trong đêm đông ta vẫn hát vang
Gió đông khốc tàn, lá cây úa tàn, bên vì sao sáng

Và giờ đây, khúc ca đơn độc dưới ánh trăng tàn
Khúc ca đau thương trong đêm đông ta vẫn hát vang
Tới đây không còn, tháng năm êm đẹp bên vầng trăng sáng

Hỡi khúc nhạc xưa kia, hãy cất lên đi nào
Cùng những tiếng đàn dịu êm chúng ta chơi hôm nào
Khúc nhạc xa xưa dưới bao nhiêu vì sao
Cùng hoài ức vọng vang trong từng cánh đào

Cùng kỷ niệm xưa kia, hãy cất lên đi nào
Cùng bao tiếng nhạc dịu êm chúng ta chơi hôm nào
Khúc nhạc tươi vui dưới bao nhiêu vì sao
Cùng hoài ức vọng vang trong từng cánh đào

Cũng như mùa xuân, hỡi bao tiếng kèn vọng vang
Khúc nhạc xưa tươi vui chúng ta vẫn luôn hoà ca
Cũng như đêm thu, tiếng vĩ cầm vọng vang
Khúc nhạc xưa tươi vui vang lên đằng xa

Hạ kia đỏ sắc, hỡi tiếng dương cầm vọng vang
Khúc nhạc xưa tươi vui chúng ta vẫn luôn hoà ca
Cũng như đêm đông, tiếng ca này vọng vang
Khúc nhạc xưa tươi vui vang lên đằng xa

Bản nhạc kết thúc cũng chính là lúc Layla trút hơi thở cuối cùng.

-------

Tiếng nhạc kết thúc, ba người nghệ sỹ tao linh nghiêng người chào trước khi bước về phía sau cánh gà. Từ trên khán đài, Kalash thẫn thờ ngồi, cố gắng kìm nén những cảm xúc trái chiều đang nổi lên cuồn cuộn như sóng biển. Cái cảm giác đau buồn, tuyệt vọng tìm lại tiếng nhạc ngày xưa, xen lẫn với tình cảm gia đình, tình cảm chị em mãnh liệt.

“Kể từ ngày Layla qua đời, chúng tôi cố gắng hoàn thiện kỹ năng của mình.” – Lunasa nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Kalash, bàn tay lạnh lẽo của cô đặt nhẹ lên vai anh. – “Chúng tôi chỉ là những tao linh được tạo ra từ tấm gương mờ của quá khứ, nhưng Layla đã cho chúng tôi một mục đích sống. Và giờ đây, để trả ơn cho Layla, chúng tôi sẽ tiếp tục diễn, để mong ước của Layla không bao giờ tan biến.”

“Một buổi trình diễn tuyệt vời, thưa quý cô.” – Kalash nói.

“Anh chỉ có thể nói thế thôi sao?” – Lyrica tinh nghịch hỏi.

“Không hẳn...” – Kalash hạ giọng. – “Chỉ là... tôi không biết phải nói thế nào. Buổi trình diễn của các cô, nó mang lại một cảm giác, một cảm giác mà tôi chỉ có thể nói là lạnh lẽo nhưng ấm áp. Nó cũng như các cô vậy, bàn tay của cô không một hơi ấm của con người, nhưng với nó, cô lại viết, lại chơi những bản nhạc ấm áp.”

Còn một điều anh không nói, rằng anh đã hiểu được cái cảm xúc khi nghe bản nhạc của ba chị em nghệ sỹ tao linh ngày hội xuân. Đó là tình gia đình, thứ tình cảm mà anh đã vứt bỏ từ lâu, thứ tình cảm mà anh cố gắng chôn chặt dưới nơi sâu nhất của trái tim mình. Anh đã nghĩ rằng, dường như không có gì có thể khơi gợi lại chúng, nhưng những bản nhạc u linh này đã khiến chúng trỗi dậy.

“Cảm ơn các cô.” – Kalash nói thầm. – “Vì đã giúp tôi nhớ lại thứ tình cảm thiêng liêng này.”

Anh vẫy chào từ biệt ba người nghệ sỹ, trước khi bước đi vào màn đêm bất tận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét